Về sau, khi anh tiếp xúc với Mạch Tiểu Miên vài lần, mặc dù cô sẽ vẫn mỉm cười như cũ, nhưng chỉ là một nụ cười xã giao chứ không phải là niềm vui thích xuất phát từ nội tâm.
Luôn có một nỗi buồn đau thương nhàn nhạt nào đó được ẩn giấu dưới vẻ mặt lạnh lùng của cô.
Điều này khiến mỗi lần anh nhìn thấy đều rất muốn làm cho cô trở nên vui vẻ, rất muốn mình giống như ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu sáng vào trái tim cô, gạt đi sự u ám ấy.
Anh đậu xe trước cửa một quán bar, đi vào uống rượu.
Vừa mới bước vào, anh lập tức trở thành mục tiêu của một số người phụ nữ trong quán.
Tâm trạng của Phùng Quang Hiển đang chán nản nên cũng chỉ có thể vừa uống rượu, vừa tán tỉnh nói chuyện tình yêu với những người bước tới, ai cũng không cự tuyệt. Không để hổ thẹn với cái danh hiệu công tử đào hoa của mình.
Khi anh đang uống rượu giao bôi với một người phụ nữ trông có vẻ lẳng lơ gợi cảm thì bên cạnh bỗng xuất hiện một người đàn ông nhìn là đã biết vừa mới trà trộn vào.
Người phụ nữ vừa nhìn thấy anh ta, sắc mắt lập tức trở nên trắng bệch, thả ly rượu trong tay xuống rồi vội vàng cười híp mắt định bước đến ôm chặt lấy người đàn ông trên mặt có vết sẹo do dao chém dài như con rết kia. Cô ta dịu dàng nói: “Anh Long, anh mới đến sao?"
Người đàn ông được gọi là anh Long kia giơ tay tát mạnh vào khuôn mặt đang tươi cười của cô ta.
"Bốp" một tiếng vang dội khắp cả quán bar.
Người phụ nữ bị đánh ngã xuống đất, nước mắt lưng tròng, tiếp tục sợ hãi bò về phía anh Long kia, ôm đùi van xin anh ta tha thứ. Kết quả lại bị đá văng sang phía bên kia.
Còn về phần Phùng Quang Hiển, anh đã bị vây quanh bởi những người đàn ông khác.
"Tên mặt trắng nhỏ kia, dám động đến người phụ nữ của anh Long sao!"
Một người trong số đó cầm chai rượu trên quầy bar, định đập về phía Phùng Quang Hiển. Những người phụ nữ khác hoảng sợ rời đi như một tổ ong vỡ trận vậy.
Phùng Quang Hiển không ngốc, né đòn tương đối nhanh nhạy mà tránh thoát.
Tuy nhiên, ngay sau đó anh bị một người đàn ông khác đá vào bụng, đánh vào lưng, đau đến nỗi anh phải khuỵu xuống cuộn tròn người lại...
"Anh Long..."
Ông chủ quán bar có lẽ là người quen của anh Long này, vẻ mặt mỉm cười nịnh nọt tiến tới: “Ở đây có nhiều khách hàng, tôi sợ rằng mình sẽ phải bồi thường chết mất, đến lúc đó không thể trả phí bảo hộ cho anh Uy được."
"Được!"
Người đàn ông gọi là anh Long kia dùng một tay kéo tóc người phụ nữ, lê dài trên mặt đất, chỉ vào Phùng Quang Hiển và nói với người của anh ta: "Đưa tên mặt trắng nhỏ này ra ngoài dạy cho một bài học!"
Phùng Quang Hiển bị hai người đàn ông thân thể vạm vỡ dùng sức cưỡng chế kéo ra ngoài, làm thế nào cũng không thể giãy giụa được.
"Dám động đến người phụ nữ của tao à! Hôm nay tao sẽ đánh cho đến khi cha mẹ mày cũng không thể nhận ra được!"
Tên anh Long kia nhấc đôi chân to lớn của mình lên, đá mạnh vào Phùng Quang Hiển.
Tuy nhiên, anh ta cũng biết rằng, nếu như đánh anh đến tàn phế thì sẽ trêu chọc vào tổ kiến lửa mất.
Vì vậy, mỗi cú đá của anh ta đều không đá vào điểm yếu của Phùng Quang Hiển, mà làm cho anh đau đến không thể nói nổi.
Phùng Quang Hiển được cưng chiều từ nhỏ, thậm chí còn chưa bao giờ bị la mắng chứ đừng nói là bị đánh.
Mặc dù anh vẫn luôn tập thể thao nhưng đây đều là dân côn đồ xã hội đen, một mình anh căn bản không thể chống đỡ nổi chứ đừng nói chi là đánh lại. Bị đám người này đánh tập thể cho một trận nên bây giờ toàn thân không chỗ nào là không đau đớn cả.
Tuy nhiên, anh vẫn cố gắng dùng tay bảo vệ đầu và mặt của mình, tránh cho mình bị hủy dung mất.
Mạch Tiểu Miên tình cờ ngồi xe của đơn vị đi ngang qua nơi này, nhìn thấy nhiều người đang đánh một người đàn ông, trông vô cùng đau đớn, nên vội vàng yêu cầu tài xế dừng xe lại.
"Bác sĩ Mạch, chúng ta nên gọi cảnh sát trước, đợi cảnh sát đến rồi hãy tính tiếp."
Tài xế Hoàng nói với cô.
"Đợi bọn họ tới đoán chừng người đàn ông kia đã bị đánh chết rồi!"
Mạch Tiểu Miên mở cửa xe, nhanh chóng nhảy từ trên xe xuống, nghiêm mặt mắng: "Dừng tay! Tôi đã báo cảnh sát rồi!"
Đám người anh Long kia dừng động tác trên tay lại, nhìn thấy là một người đẹp cao gầy thì cũng không để vào mắt.