Nhận thấy nhà họ Mạch chỉ là một gia đình rất bình thường, cũng không phải kiểu hôn nhân chính trị hợp tác bền chặt như cô ta tưởng tượng, hơn nữa cha mẹ Mạch cũng chỉ là những công dân nhỏ bé.
Vậy tại sao Kiều Minh Húc lại muốn kết hôn với một người phụ nữ xuất thân từ gia đình như vậy?
Thật đúng là kỳ lạ.
Đến khi cô ta gặp được Mạch Tiểu Miên, phát hiện ra cô cũng không có gì nổi bật cả, chỉ là vóc dáng tương đối cao, cân đối. Gương mặt thanh tú, cũng không có phong cách ăn mặc đẹp như Lâm Ngọc, thậm chí còn kém hơn cả cô ta.
Hơn nữa, cô mặc quần áo rất tùy tiện, đầu tóc kia đoán chừng chưa từng được chăm sóc trong tiệm salon nào cả. Không chỉ có kiểu tóc, mà cách buộc tóc cũng vô cùng đơn giản. Quần áo cô mặc trên người cũng là hạng thường, là loại trang phục không quá 500 tệ một cái.1
Kiều Minh Húc bỏ rơi Lam Ngọc để cưới cô, chính xác là anh nhìn thấy điểm nào ở cô vậy chứ?
Hoàng Mai thực sự cảm thấy khó hiểu.
Tuy nhiên, cô ta không dám bộc lộ cảm xúc của mình để tránh đắc tội với phu nhân tổng giám đốc tương lai.
"Không sao cả, tôi cũng phải dậy thôi mà. Chỉ là phiền cô quá, cuối tuần mà còn phải đến đi cùng tôi."
Mạch Tiểu Miên áy náy nói.
Dáng vẻ đó khiến Hoàng Mai cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Trước đây Lâm Ngọc ở trước mặt cô ta luôn mang vẻ cao cao thượng thượng, coi cô ta như thư ký của mình, tùy ý mà ra lệnh.
Mà Mạch Tiểu Miên ở trước mặt cô ta lại không phải bộ dạng vênh váo nhỏ nhen như vậy, mặc dù vẻ mặt tương đối lãnh đạm, nhưng vẫn thuộc loại ôn nhu nhã nhặn.
Hơn nữa, với kinh nghiệm từng trải của mình, có thể thấy vẻ mặt lãnh đạm của Tiểu Miên không phải nhắm vào cô ta, mà là một loại khí chất của bản thân cô ấy.1
"Bí thư Hoàng, cháu đã tới đây rồi nên nếu mà không phiền thì ăn sáng ở nhà chúng ta xong rồi sau đó hẵng cùng Tiểu Miên ra ngoài được chứ?"
Mẹ Mạch nhiệt tình nói.
Hoàng Mai liếc nhìn bữa sáng trên bàn ăn, có một nồi cháo thịt trứng trần giản dị.
Tuy nhiên, đã lâu cô ta chưa được ăn một bữa sáng nhà làm như vậy.
Bởi vì cha mẹ cô ta đều ở nước ngoài, trong nhà chỉ có một mình cô. Quá bận rộn với công việc, hơn nữa cũng lười nấu cơm, thế nên cô ta thường giải quyết ở căng tin công ty.
Hơn nữa căng tin của công ty cung cấp bữa sáng, đều là kiểu bánh mì sữa bò kiểu Tây các loại.
Cô ta đột nhiên rất muốn ăn một bữa sáng có hương vị gia đình, hơn nữa, cô ta cũng muốn biết thêm về gia đình nhà họ Mạch, bèn gật đầu đồng ý.
Mẹ Mạch từ trước đến nay đều là người niềm nở hiếu khách, khi thấy cô ta chịu ở nhà mình ăn cơm, bà rất cao hứng, vui vẻ để cô ta ngồi vào giữa bàn.
Hoàng Mai là một người biết phép tắc nên cũng chỉ khách khí ngồi vào ghế dành cho khách bên cạnh Đồng Đồng.
Mẹ Mạch múc cho cô ta một bát cháo cá phi lê còn nóng hổi, hai quả trứng rán thơm lừng và một vài món khai vị khác...
"Xem thử có hợp khẩu vị cháu không nhé, nếu không hợp thì bác làm cho cháu món khác."
Mẹ Mạch nhìn Hoàng Mai với ánh mắt mong đợi.
Trong lòng Hoàng Mai cảm thấy vô cùng ấm áp khi nhìn thấy bữa sáng đầy ắp hơi thở gia đình trước mặt.
Đã bao lâu rồi cô ta chưa hưởng thụ nó nhỉ?
Cô ta vẫn luôn ở một mình, không gia đình, không bạn bè, chỉ có công việc, chỉ quanh quẩn với Kiều Minh Húc.
Sau đó cô ta nhận lại được gì chứ?
Lỡ như một ngày nào đó trong tương lai cô ta ngã bệnh, không thể nào tiếp tục cật lực làm việc nữa, ai sẽ vì mình mà bưng lên một chén cháo nóng, ai sẽ ở bên tai mình không ngừng lải nhải chứ?
Nhìn mẹ Mạch không ngừng dặn dò Mạch Tiểu Miên, gắp đồ ăn ngon cho cô ấy, Hoàng Mai lại thêm một lần nữa vừa hâm mộ vừa ghen tị với cô.
Loại hâm mộ cùng ghen tị này còn mãnh liệt hơn cả khi cô ta nghe được tin tức cô ấy kết hôn với Kiều Minh Húc.
Thật là một người hạnh phúc!
Trong lòng cô ta âm thầm thở dài, cúi đầu húp cháo.
Vô cùng thơm ngon, ấm áp. Nó khiến một người vốn vẫn luôn kiềm chế sức ăn để giữ dáng như cô ta cũng phải mặc kệ mà ăn hai bát lớn, ăn một cách thỏa mãn.