Sau khi ăn hết hai bát cháo, cô ta dường như đã quen với sự nhiệt tình của mẹ Mạch, bắt đầu trở nên tự nhiên hơn, hòa nhập trò chuyện cùng gia đình họ để giết thời gian.
Cô ta là một người biết cách nói chuyện. Sau khi ăn bữa sáng xong, mẹ Mạch gần như đã muốn nhận cô ta làm con gái rồi.
Cô ta cũng thấy rằng, Mạch Tiểu Miên này thật sự không tệ. Gương mặt trông có vẻ thờ ơ, giống như muốn cách người khác thật xa, lời cũng không nói gì nhiều. Nhưng mỗi một câu nói ra đều đúng ngay trọng tâm, thú vị hài hước.
Vô hình trung hai người bọn họ đã rút ngắn khoảng cách lại.
Sau khi ăn sáng xong, hai người bèn cùng nhau đi mua sắm.
"Hoàng tiểu thư à, Tiểu Miên nhà bác vẫn luôn bận rộn công việc, đối với chuyện ăn mặc cũng như quần áo đều không để ý lắm. Cháu giỏi giang thế này, có gì chỉ điểm giúp đỡ nó với nhé."
Mẹ Mạch nhắn nhủ Hoàng Mai.
"Bác à, vóc dáng tướng mạo và cả khí chất của Mạch tiểu thư đây thì mặc gì cũng đẹp cả, bác đừng lo lắng gì cả!"
"Được rồi, dù sao cũng cảm ơn cháu nhé, đợi lát nữa quay về cháu ở lại nhà bác ăn cơm, bác làm món sở trường của mình cho cháu thưởng thức! Cháu cũng đừng xem thường tài nấu nướng của bác đấy. Cháu cũng biết nhà hàng Hồng Tường Vi của Phùng Quang Hiển đúng không, cậu ấy đã đến nhà bác ăn cơm hai lần, còn khen tài nấu nướng của bác không dứt miệng cơ. Nói gì mà nếu như bác nhận lời mời đến nhà hàng Hồng Tường Vi làm việc, các đầu bếp khác phải thất nghiệp nữa ấy chứ!"
Mẹ Mạch tự đắc nói.
Hoàng Mai hơi bất ngờ khi nghe thấy Phùng Quang Hiển đã từng đến nhà bọn họ ăn tối.
Tuy nhiên, cô ta cũng không hỏi thêm, chỉ mỉm cười gật đầu.
Hai người họ bước ra ngoài.
Mạch Tiểu Miên có hơi áy náy nói: "Thật xin lỗi, mẹ tôi khá nhiệt tình, hơn nữa còn dài dòng, đã làm phiền cô rồi."
"Không phiền, tôi rất thích bác ấy."
Hoàng Mai hâm mộ nhìn cô, nói: “Cô có cha mẹ tốt lắm, thật hạnh phúc”.
"Ừ."
Mạch Tiểu Miên cũng biết, cha mẹ thường hay cằn nhằn với cô, nhưng là vì muốn tốt cho cô, yêu thương cô. Không phải gia đình nào cũng được như vậy cả.
"Mạch tiểu thư, có một vấn đề mà tôi vẫn muốn hỏi, cô và anh Kiều đã sớm quen biết nhau rồi sao?"
"Không biết nhau."
"Vậy thì tại sao hai người lại có thể đến với nhau?"
"Chắc là duyên phận đấy."
Mạch Tiểu Miên cười nhẹ.
"Ồ."
Hoàng Mai vốn dĩ muốn hỏi cô có biết về sự tồn tại của Lâm Ngọc hay không, nhưng cuối cùng cô ta cũng không nói gì cả.
Nếu nói như vậy, cô ta sẽ trở thành một người phụ nữ tọc mạch mất, đó không phải là phong cách của cô ta.
Hoàng Mai đưa Mạch Tiểu Miên đến salon làm tóc cô thường tới, sau khi trưng cầu ý kiến của cô, cô ta đã nhờ nhà tạo mẫu tóc thiết kế kiểu tóc cho cô.
Nhà tạo mẫu tóc dựa vào hình dáng gương mặt của Mạch Tiểu Miên, chọn một kiểu tóc giống như Lỗ Dự vậy, nhuộm màu hạt dẻ để cô trông càng thêm xinh đẹp thuần thục hơn.
Mạch Tiểu Miên khá thích kiểu tóc mới này, những người khác cũng trầm trồ khen ngợi không dứt.
Lúc này Hoàng Mai mới nhận ra, Mạch Tiểu Miên thực sự vừa xinh đẹp vừa có khí chất, còn hơn cả Lâm Ngọc nữa.
Lâm Ngọc cũng rất đẹp, nhưng lại mang một loại dáng vẻ cố gắng biến mình thành một tiểu thư khuê tú đài cát, tạo cho người ta cảm giác rất giả tạo.
Tuy nhiên, Mạch Tiểu Miên lại khác, cô mang đến cho người khác một vẻ điềm đạm, dửng dưng, thoát khỏi cả sinh tử trần tục.
Cô không cười thì thôi, khi đã cười lên sẽ khiến người nào cũng cảm thấy như mùa xuân đang làm tan chảy cả đất trời vậy, trong nháy mắt sưởi ấm trái tim của mọi người.
Tất nhiên, còn có vóc dáng cao gầy 172cm cân đối kia, hai chân thon dài, rất đúng với tỷ lệ vàng.
Sau khi từ salon làm tóc đi ra, Hoàng Mai lập tức đưa Mạch Tiểu Miên đi chọn quần áo.
Kiều Minh Húc đã đưa cho cô ta một tấm thẻ tín dụng, dặn dò cô ta nếu Mạch Tiểu Miên thích cái nào thì đều mua cho cô ấy.
Tuy nhiên, Mạch Tiểu Miên chỉ chọn một bộ váy trắng đen trông rất phóng khoáng của Chanel, hơn nữa còn kiên quyết muốn tự mình trả tiền, không cần dùng đến thẻ tín dụng của Kiều Minh Húc.