Cô lấy từng món quà ra, ghi nhớ tên chủ nhân của hộp quà, sau đó xé giấy ghi chú đi.
"Nhớ hết cả sao?"
Kiều Minh Húc hơi kinh ngạc nhìn cô, nói: "Quà mua theo sở thích của mỗi người, không thể tặng nhầm được!"
"Tôi đã nhớ rồi!"
Mạch Tiểu Miên không phải trời sinh có trí nhớ tốt, nhưng sau khi học y cô đã được đào tạo một vài kỹ thuật giúp ghi nhớ nhanh. Trong nháy mắt có thể nhớ được hơn 100 món đồ vật chứ đừng nói chi đến hơn mười món lễ vật có đặc thù này.
"Được!"
Kiều Minh Húc không còn nghi ngờ về trí nhớ của cô nữa, hai người bưng lễ vật vào nhà chính.
"Anh trai, chị dâu!"
Còn chưa vào nhà đã có một cô gái mặc váy đỏ vui vẻ từ bên trong chạy như bay ra ngoài...
Cô gái trẻ này có mái tóc xoăn màu nâu tươi tắn, da thịt trắng nõn, đôi mắt cười híp lại thành hình trăng lưỡi liềm. Trên người mặc một chiếc váy đỏ rực, trông đặc biệt xinh đẹp, đáng yêu và tràn đầy sức sống.
Cô ấy đi tới trước mặt Mạch Tiểu Miên, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn từ trên xuống dưới, sau đó nhe răng cười giòn tan gọi: "Chị dâu, chào chị, em rất thích chị!"
"Em gái của tôi Kiều Mai Kim!"
Kiều Minh Húc cưng chìu đưa tay xoa tóc Kiều Mai Kim, giới thiệu với Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên lần đầu tiên bị người khác gọi là chịu dâu, thật sự không quen lắm.
Tuy nhiên, cô rất thích cô em gái Kiều Mai Kim này, vừa nhìn đã biết đây là một cô công chúa nhỏ dễ thương vô tư.
"Chào Kiều Mai Kim, chị cũng rất thích em."
Mạch Tiểu Miên mỉm cười nhìn cô em chồng tương lai.
"Ha ha, thật sao? Chị cũng thích em ài? Thật tuyệt!"
Kiều Mai Kim lại rất nhiệt tình giang hai tay ra, ôm lấy Mạch Tiểu Miên, nói: "Em yêu chị lắm chị dâu à! Chị dâu! Chị dâu!"
Mạch Tiểu Miên bị sự nhiệt tình của cô ấy lây nhiễm, trên mặt lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Nụ cười này rơi vào trong mắt Kiều Minh Húc, làm trái tim anh cảm thấy ấm áp.
Kiều Mai Kim là đứa em gái anh yêu quý nhất, nhưng không hiểu tại sao cô bé lại luôn không hợp với Lâm Ngọc.
Mỗi lần nhìn thấy Lâm Ngọc, cô bé luôn moi móc tìm lỗi của cô ấy, nói rằng Lâm Ngọc giả bộ làm Bạch Liên Hoa, là một người giả tạo.
Lâm Ngọc luôn dịu dàng chịu đựng, không hề trách móc gì anh trước mặt cả, chỉ mỉm cười nói rằng Mai Kim chỉ là một cô bé, cô ấy sẽ cố gắng hòa hợp với cô bé.
Tuy nhiên, Kiều Mai Kim vẫn không hề thích cô ấy, nghe thấy tên của Lâm Ngọc đã lập tức bĩu môi.
Điều này khiến anh vô cùng nhức đầu.
Nhưng không ngờ, tiểu quỷ này vừa nhìn thấy Mạch Tiểu Miên đã gọi là chị dâu, chị dâu, rất thân mật niềm nở.
Mạch Tiểu Miên cũng không có gì đặc biệt cả, làm cách nào mà cô lại có thể khiến ông nội, cha mẹ, còn có cả em gái anh thích đến như vậy?
"Chị dâu, chị tặng quà gì cho em vậy?"
Kiều Mai Kim liếc mắt nhìn túi quà trên tay Mạch Tiểu Miên, lanh lợi nháy đôi mắt to tròn, tràn đầy mong đợi hỏi.
Mạch Tiểu Miên từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhỏ bọc màu hồng, đưa cho cô bé, nói: "Cái này tặng cho em! Hi vọng em sẽ thích!"
"Ôi, em nhất định sẽ thích! Cảm ơn chị, chị dâu của em!"
Kiều Mai Kim trẻ con vui mừng kêu lên, nhận lấy hộp quà, nhanh chóng mở ra. Bên trong hộp giấy là một chiếc kẹp pha lê vô cùng đẹp đẽ tinh xảo.
"Wow wow wow! Chị dâu, sao chị biết mấy ngày trước em đã để mắt đến chiếc kẹp pha lê SHL phiên bản giới hạn này? Chị thật đáng yêu mà, em thích chị lắm!"
Kiều Mai Kim lại vươn tay ôm Mạch Tiểu Miên, thậm chí còn dùng đôi môi mềm mại như đóa hồng của cô bé hôn lên mặt cô.
Mạch Tiểu Miên chưa từng gặp người nào nhiệt tình như vậy cả.
Cô hơi lúng túng đỏ mặt, khẽ cúi đầu.
Cái cúi đầu này của cô, ở trong lòng Kiều Minh Húc giống như một đóa sen trắng nở rộ vậy, vừa mang lại cảm giác thẹn thùng, vừa mang lại nét quyến rũ vạn người mê.