"Mạch tiểu thư, muốn đi sao?"
Hoàng Mai thấy cô bước ra, bèn hỏi.
Mạch Tiểu Miên gật đầu, cũng không nói gì nhiều, bước vào thang máy vừa đúng lúc mở ra.
Khi cánh cửa thang máy đóng lại, cô có cảm giác trái tim mình dường như cũng đã bị chặn lại, ngón tay trở nên lạnh băng, tựa lưng vào thành thang máy. Tâm trạng cũng từ từ chùm xuống theo thang máy...
Cửa thang máy lại mở ra, người bước vào là Lãnh Kiều Thi, vị hôn thê của Phùng Quang Hiển.
Lãnh Kiều Thi mặc một bộ vest sang trọng màu đen, tóc búi cao, mang theo một chiếc cặp màu đen tinh xảo, trông dáng vẻ như một người phụ nữ mạnh mẽ thuần thục vậy.
Cô ta cũng nhận ra Mạch Tiểu Miên, khóe môi hờ hững cong lên một nụ cười châm chọc.
Mạch Tiểu Miên và cô ta chỉ mới gặp nhau hai lần mà thôi, xem như không quen biết.
Lúc này cô cũng không có tâm trạng nào để chào hỏi cả, chỉ nhàn nhạt nhìn Lãnh Kiều Thi một cái.
Lãnh Kiều Thi cũng không nói gì, mà dùng một ánh mắt cao ngạo nhìn Mạch Tiểu Miên.
Một bầu không khí kỳ lạ dâng tràn trong chiếc thang máy nhỏ này...
May mắn thay, loại tình huống này không kéo dài lâu, thang máy đã đến tầng trệt.
Lãnh Kiều Thi nhìn cô, sau đó đạp giày cao gót bước ra.
Mạch Tiểu Miên đi theo sau cô ta ra ngoài.
Hai người lần lượt một trước một sau bước ra khỏi tập đoàn Kiều Thị.
Mạch Tiểu Miên đi bộ đến bến xe buýt công cộng để đợi xe.
Đợi một lúc vẫn chưa thấy xe tới.
Một chiếc Ferrari màu trắng dừng lại ở trước mặt cô, cửa sổ được kéo xuống, gương mặt của Lãnh Kiều Thi ló ra ngoài, nói: "Thuận đường chở cô đi một đoán nhé, được chứ?"
"Cám ơn, không cần."
Mạch Tiểu Miên trực tiếp từ chối.
"Phu nhân tương lai của tổng giám đốc Kiều lại muốn ngồi xe buýt à, đúng là chuyện không thể tưởng tượng nổi mà!"
Lãnh Kiều Thi cười lạnh rồi nói một câu, sau đó đạp ga, nhanh chóng lái xe rời đi.
Nhìn chiếc xe kia rời đi, Mạch Tiểu Miên chỉ biết cười khổ, cũng không để lời nói của cô ta ở trong lòng.
Cô chỉ có trách nhiệm với chính mình mà thôi!
Còn về phần phu nhân của Tổng tài Kiều Thị gì đó, đối với cô mà nói, đó chỉ là một vở kịch, cô không ngốc đến nỗi tự mình nhập vai vào đấy.
Xe buýt đến, cô lên xe, tìm một ghế trống rồi ngồi xuống.
Xe buýt bắt đầu chạy, nhìn cảnh vật qua lại ngoài cửa sổ xe, trái tim vốn đã chết lặng của cô không biết tại sao lại có chút đau nhói khi đột nhiên nghĩ đến quả cầu pha lê vỡ nát kia, đáy lòng dường như cũng tan nát theo.
Sớm biết kết quả như vậy, cô hẳn nên tiết kiệm khoản tiền ấy quyên góp cho mái ấm tình thương thì hơn.
Xe dừng ở trạm xe buýt gần mái ấm tình thương, cô bước xuống.
Nhìn thấy hai bàn tay trống không của mình, cô nghĩ ngợi một chút rồi sang cửa hàng nhỏ bên cạnh mua hai túi kẹo to.
Bây giờ cô đã là người nghèo, ngoại trừ kẹo ra, cô đúng là không thể mua được bất cứ thứ gì khác cả.
Vừa bước vào mái ấm tình thương, bọn nhỏ lập tức nhìn thấy cô nên chạy như bay đến. Đứa nhỏ đứa lớn vây quanh cô, từng nụ cười hồn nhiên ngây thơ ấy giống hệt như thiên sứ.
Cô phân phát kẹo cho bọn chúng.
Những đứa trẻ này không hề vì những viên kẹo giá rẻ này mà không vui, bọn chúng vui mừng hớn hở, giống như Tiểu Miên mang tới cho bọn chúng thứ ngon nhất trên đời vậy.
Loại vui vẻ này khiến Tiểu Miên vô cùng cảm động.
Những đứa trẻ ở đây tuy đáng thương, nhưng lại là những đứa trẻ dễ hài lòng thỏa mãn nhất.
Chỉ cần ai đó cho bọn chúng một chút xíu, bọn chúng sẽ giống như nhận được cả thế giới vậy.
Mà một số người ngoài kia, rõ ràng là đã có rất nhiều, nhưng lại trông như cả thế giới đang nợ họ.
Nghĩ đến đây, trái tim của Mạch Tiểu Miên vốn đang khó chịu vì Kiều Minh Húc cũng dần bình phục lại.
Rất nhiều người cho rằng cô đến với mái ấm tình thương là để giúp đỡ người khác, gửi gắm lòng tốt của mình.