Sau khi cha Mạch và những người khác ngồi vào, mọi người cũng không khách khí nữa, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Không thể không nói, tài nấu nướng của mẹ Mạch đúng là rất xuất sắc.
Những món cá tầm bà làm ăn không hề ngán, đủ loại khẩu vị, vô cùng thỏa mãn vị giác.
Phùng Quang Hiển cũng thể hiện đầy đủ kỹ năng ăn uống của mình, ăn một cách nồng nhiệt.
Tất nhiên, những người khác cũng không hề kém cạnh.
Toàn bộ bàn tiệc cá tầm nhanh chóng bị tiêu diệt hết.
Mẹ Mạch nhìn thấy thành quả lao động của mình được hoan nghênh như vậy, lập tức vui vẻ cười đến không thấy mặt trời.
"Bác gái à, hôm nay bác vất vả rồi, ăn xong để cháu rửa chén đấy nhé!"
Phùng Quang Hiển vô cùng ân cần nói với mẹ Mạch.
"Sao có thể như vậy được? Cháu là một đại thiếu gia sống trong nhung lụa, cứ ngoan ngoãn ngồi đó, việc rửa chén nặng nhọc này cứ để cho bác làm là được rồi. Còn có Tiểu Miên và Đồng Đồng giúp bác mà!"
Mẹ Mạch vội vàng nói.
"Bác gái à, bác sai rồi, lúc ở nhà cháu thường xuyên rửa chén đấy."
Phùng Quang Hiển không nhiều lời nữa, cầm lấy tạp dề bên cạnh lên, buộc ngang hông, xắn tay áo sơ mi lên cao.
Dáng vẻ của anh hệt như một hoàng tử không nhuốm bụi trần, nhưng sau khi mang chiếc tạp dề hoa nhí của mẹ vào lại khiến anh trông vừa khôi hài, vừa ấm áp đáng yêu.
"Thật đúng là hiếm thấy người nào mang tạp dề mà lại đẹp trai như vậy! Tiếc là bác chỉ có một đứa con gái, nếu không, dù thế nào bác cũng sẽ gả con bé cho cháu!"
Mẹ Mạch mặt đầy tán thường nói với Phùng Quang Hiển.
Mạch Đồng Đồng ở bên cạnh nghe thấy vậy lập tức nâng đôi mắt long lanh lên nhìn về phía mẹ Mạch. Trong lòng không ngừng gào thét: Con không phải là con gái của mẹ sao? Con là con gái của mẹ mà, mẹ gả con cho anh ấy đi!
Tất nhiên, không ai có thể nghe thấy được tiếng lòng của cô bé cả, ngoại trừ chính cô.
"Hắc hắc, bây giờ bác có thể gả Tiểu Miên cho cháu mà, dù sao cô ấy vẫn chưa kết hôn với Kiều Minh Húc."
Phùng Quang Hiển cười đùa nói.
"Chuyện này không thể được! Chúng ta đã đồng ý lời cầu hôn của người ta rồi, không thể thối lui như vậy! Nếu không sẽ thành người không biết giữ chữ tín, huống chi, con rể Kiều của chúng ta cũng rất tốt."
Mẹ Mạch nghiêm nghị nói.
Phùng Quang Hiển trợn mắt, nói: "Chẳng lẽ cháu không so với cậu ta được sao?"
"Cháu tốt thì tốt, nhưng cháu đã đính hôn rồi. Theo như những bộ phim ngôn tình trên tivi kia, bọn cháu bắt buộc phải có một cuộc hôn nhân chính trị bền chặt. Mà gia đình bác chỉ là một gia đình bình thường, không phù hợp với nhà cháu. Nhưng nhà họ Kiều thì lại không giống vậy, là ông cụ của nhà bọn họ nhìn trúng Tiểu Miên của chúng ta, con bé gả vào đó cũng không phải chịu đựng cha mẹ chồng gì cả."
Mẹ Mạch đã phân tích.
Sắc mặt Phùng Quang Hiển hơi trầm xuống, không nói thêm gì nữa.
Ngày mai, anh và Lãnh Kiều Thi sẽ đóng vai một cặp đôi yêu nhau trước mặt công chúng.
Sự thật này, với tư cách là một người thừa kế của gia tộc, anh không thể trốn tránh được.
Nhưng nếu Mạch Tiểu Miên nguyện ý đi theo anh, anh nghĩ rằng, anh có thể vứt bỏ hết tất cả, cùng cô chạy trốn.1
Chỉ là, cô ấy sẽ không chịu.
Anh chỉ có thể tiếp tục dựa vào vận mệnh đã an bài mà thôi.
Thế nên, anh cũng chỉ cười một tiếng, đi vào phòng bếp rồi thật sự rửa bát.
Mạch Đồng Đồng ở một bên lặng lẽ hỗ trợ anh.
Phòng bếp không lớn, chỉ có đủ chỗ cho hai người nên Tiểu Miên đành để hai người bọn họ làm.
Cũng không biết là công lao của Đồng Đồng, hay của công lao Phùng Quang Hiển, nhưng dù sao bọn họ cũng cùng nhau hợp tác dọn dẹp bát đĩa vô cùng sạch sẽ. .
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Phùng Quang Hiển cởi tạp dề rồi đi ra, ngồi ở phòng khách trò chuyện một lúc, sau đó nhận được điện thoại liền tạm biệt rồi rời đi.
"Tiểu Miên, mẹ cảm thấy Quang Hiển này hình như rất thích con."
Mẹ Mạch như có điều suy nghĩ nhìn Mạch Tiểu Miên nói: "Hơn nữa còn rất dễ chung sống, nói thật, mẹ càng thích con gả cho cậu ấy hơn. Chỉ là con đã chọn Kiều Minh Húc rồi. Cậu ta thì chẳng bao giờ rảnh rỗi cả. Nếu hai đứa đến được với nhau thì tốt biết bao!"
"Mẹ à, đừng nói những chuyện phi thực tế như vậy nữa."
Mạch Tiểu Miên nhớ đến chuyện cô làm vỡ quả cầu pha lê của Kiều Minh Húc kia, trong lòng lại hơi nghèn nghẹn, bèn trở về phòng.