Tất cả ánh mắt dường như chỉ hướng lên thân ảnh màu xanh đó, dáng người nhảy bên phải, tầm mắt hướng bên phải, thân hình nhảy bên trái, ánh mắt đi bên trái. Không ai thoát khỏi điệu múa kiếm uyển chuyển này của nàng.
Cả Bình Nhi và An Nhi cũng không ngoại lệ, ánh mắt các nàng vẫn chăm chú vào điệu múa của Trần Tiêu Tiêu.
An Nhi cảm thán mở miệng “Tiểu thư người nhìn kìa, vị cô nương đó lúc múa thật đẹp, như đang tỏa sáng vậy đó.”
Bình Nhi nghe An Nhi nói vội thúc một cái cù chỏ vào người An Nhi. An Nhi thấy đau liền la lên
“Đau a. Bình Nhi sao cô....”
An Nhi còn chưa nói hết câu Bình Nhi đã nháy mắt ra hiệu cho An Nhi biết nên ngậm mồm. An Nhi lúc này mới ý thức được mình lỡ mồm nên vội vàng quay qua giải thích với Sở Băng Nghiên.
“Tiểu thư, nô tỳ không cố ý, nô tỳ chỉ là...chỉ là...”
“Không sao, ta biết ngươi không cố ý, mau xem tiếp đi”, Sở Băng Nghiên cười an ủi An Nhi.
“Người không giận nô tỳ sao?”
Sở Băng Nghiên: “Con bé này ta đã nói không sao rồi, mau xem tiếp đi, còn nữa sau này không được tự xưng là nô tỳ biết chưa”
An Nhi: “Nô tỳ...”
Sở Băng Nghiên: “Hửm?”
An Nhi: “Không, em biết rồi!”
Sở Băng Nghiên cười đáp một tiếng rồi ngồi ăn tiếp. Dù gì cũng không nhìn thấy thôi thì ngồi ăn ngon cũng được.
Tiếng nhạc kết thúc, thân ảnh cùng với tà áo thướt tha cũng về lại chỗ cũ, tràn ngập tiếng vỗ tay vang cả khán phòng.
Sở Băng Nghiên nghe tiếng vỗ tay dữ dội như vậy, cũng biết chắc chắn vừa nãy là một điệu múa vô cùng tuyệt vời, chỉ tiếc đôi mắt nàng hoàn toàn không có một chút ánh sáng, nếu không nàng chắc hẳn cũng sẽ được nhìn thấy điệu múa vừa rồi.
Vừa thưởng thức âm nhạc vừa ăn, rất nhanh ba người các nàng cũng ăn xong. Sở Băng Nghiên mở miệng “Nếu đã ăn xong chúng ta cũng về đi”
Hai thị nữ đáp một tiếng rồi thanh toán bữa ăn rồi đứng dậy ra về.
Vì phòng mà ba người các nàng ngồi ăn là phòng trong cùng của dãy lầu nên muốn đi xuống lầu, phải đi ngang qua rất nhiều phòng.
Khi các nàng đi ngang qua một dãy phòng, thì có một chàng thiếu niên xông ra chặn đường các nàng lại.
Người thanh niên này không ai khác chính là Bát hoàng tử điện hạ.
Lãnh Nhất Hạo nhảy ra chặn đường, An Nhi giật mình chắn trước người tiểu thư nhà nàng, nàng còn tưởng là tên biến thái nào muốn sàm sỡ tiểu thư nhà nàng đang muốn nhấc chân lên đá thì nhìn kĩ lại thấy là Bát hoàng tử liền mắng
“Bát điện hạ, người khi không nhảy ra chặn đường chủ tử nhà ta là có ý đồ gì xấu với tiểu thư của chúng ta sao?”
“Ta không có”
“Người không có thì khi không người nhảy ra chặn đường bọn ta làm gì?”
“Ta...ta...ta không có tiền, có thể mượn chủ tử nhà các ngươi ít tiền trả bữa cơm được không?”
“Người đang đùa bọn ta có phải không? Người đường đường là hoàng tử đương triều mà nói không có tiền thì ai tin. Lại nói, nếu người không có tiền, vậy người còn đến Bách Nguyệt lâu ăn cơm làm gì? Rõ ràng là người có ý đồ xấu với tiểu thư nhà ta”
“Ta... Ta thật sự không có ý đồ xấu với tiểu thư nhà các ngươi, ta lúc nãy đi trên đường bị trộm mất túi tiền, ta chỉ muốn mượn các ngươi tiền để trả bữa cơm này thôi, Ân Dương huyện chủ, cô mở lòng từ bi giúp ta một lần đi.”
Lãnh Nhất Hạo thật sự là bị người ta trộm mất túi tiền từ khi nào cũng không biết. Có lẽ là lúc nãy va vào một người đàn ông, nhân lúc đó người ấy đã lấy trộm túi tiền của hắn.
Hắn ăn uống no nê xong đang muốn trả tiền thì phát hiện túi tiền không cánh mà bay, đang không biết nên làm thế nào thì nhìn ra cửa phòng phát hiện một hình bóng quen thuộc mới gặp ngày hôm qua. Hắn như thấy được cọng cỏ cứu mạng.
Hắn liền không nghĩ ngợi gì nhiều mà xông ra chặn đường nên mới có tình cảnh như bây giờ.
Làm một người nam nhân, chặn đường mượn tiền nữ nhân, hắn cũng biết ngại chứ. Nhưng ai bảo hắn bây giờ không có tiền chứ. Hết cách rồi, chỉ có thể mặt dày mà làm như vậy thôi.
Sở Băng Nghiên nãy giờ nghe An Nhi và Lãnh Nhất Hạo đối thoại thì bây giờ mới mở miệng nói “Cho điện hạ mượn cũng được thôi, nhưng mà ta có điều kiện. Nếu người đồng ý với ta hai điều kiện ta sẽ cho người mượn tiền”