Nữ Phụ Chỉ Cầu Được Sống

Chương 42: Bắt nàng




Tạ Uyển Nhu cũng ngơ ngác nhìn về phía Lãnh Dạ Cẩn “Điện hạ, tại sao không bắt nàng ta chứ? Nàng ta ăn nói bậy bạ, tự nhận mình là Ân Dương huyện chủ, sao người còn không bắt nàng ta?”
Lãnh Dạ Cẩn nhìn về phía Tạ Uyển Nhu, mặt không cảm xúc, nhưng toàn thân như phóng ra khí lạnh, đôi mắt đã toát ra sự cao quý, lãnh đạm, khiến cho Tạ Uyển Nhu thoáng chốc giật mình lùi về sau một bước.
“Nàng ấy đúng là Ân Dương huyện chủ do Hoàng Thượng sắc phong.”
Tạ Uyển Nhu và một đám người của Quân hộ thành ngơ ngác, thật không nghĩ tới nàng ta vậy mà lại chính là một nhị phẩm huyện chủ.
Tạ Uyển Nhu vẫn không tin “Không thể nào, Ân Dương huyện chủ sẽ là một người mù sao? Liệu có sự nhầm lẫn nào ở đây không? Chắc chắn là có nhầm lẫn! Nàng ta không thể nào là huyện chủ được!”
Lãnh Dạ Cẩn nhíu mày “Vậy ý của ngươi là do bổn vương hồ đồ sao?”
Tạ Uyển Nhu vội vã “Tiểu nữ không có ý đó!”
“Nếu đã không có ý đó vậy ngươi còn phản bác lại bổn vương làm gì?”
“Nhưng tại sao Ân Dương huyện chủ là một người mù?”
“Khoảng thời gian trước, bổn vương bị người ám toán, nàng ấy vì ta mà đỡ một mũi tên có độc nên mới khiến cho hai mắt không thể nhìn thấy.”
Tạ Uyển Nhu nhất thời cứng họng, không biết phải phản bác như thế nào, cãi sao được trong khi Sở Băng Nghiên chính là huyện chủ hàng thật giá thật lại còn là ân nhân của Yến vương, vì Yến vương điện hạ mà khiến cho hai mắt của bản thân không còn nhìn thấy.
Nhưng Lãnh Dạ Cẩn vẫn chưa tha cho Tạ Uyển Nhu “Ngược lại là ngươi, tự xưng là Đại tiểu thư phủ Thừa tướng, nhưng lại không có giáo dưỡng, mở miệng ra là tiện nhân này, tiện dân nọ, đây là lễ giáo mà Thừa tướng phủ chỉ dạy ngươi sao? Quả thật là khiến bổn vương mở mang tầm mắt!”
“Phụt”An Nhi nghe Tạ Uyển Nhu bị Yến vương châm biếm mà không nhịn được cười thành tiếng.
Còn Tạ Uyển Nhu thì gượng gạo, mặt đỏ đến tận mang tai.
Lãnh Dạ Cẩn dừng một chút rồi nói tiếp “Quả thật là nên bắt lại để làm gương răn đe mọi người.”
Tạ Uyển Nhu “Điện hạ, mặc dù là do tiểu nữ hơi không có chút phép tắc, nhưng cũng không phải là cố ý gây hỗn loạn, người động thủ trước rõ ràng là do thị nữ của Ân Dương huyện chủ.”
“Bọn ta động thủ trước thì sao? Nếu không phải do cô kiếm chuyện, bọn ta sẽ động thủ sao?”, An Nhi lên tiếng phản bác
“Ngươi...”, Tạ Uyển Nhu á khẩu không nói nên lời
“Bọn họ ra tay trước thì sao? Ngươi lại chỉ vì một chuyện nhỏ bé lại cản đường gây sự, nếu không phải do ngươi tự mình làm lớn chuyện thì sẽ xảy ra ẩu đả giữa phố sao? Các người còn đứng đó làm gì? Không đến áp giải nàng ta về ngục đi? Chẳng lẽ đợi bổn vương đích thân động thủ đưa người đi sao?”
Lãnh Dạ Cẩn dùng câu nghi vấn nhưng lại là trần thuật để ra lệnh.
Bọn người Quân hộ thành nghe xong nhìn nhau, không ai dám lên áp giải.
Lúc này, người cầm đầu mới lên tiếng hóa giải sự khó khăn của bọn họ “Điện hạ, ty chức thật sự phải áp giải Tạ tiểu thư về ngục thật sao?”
Lãnh Dạ Cẩn nhíu mày, liếc về phía tên cầm đầu “Ngươi không muốn thi hành?”
Tên cầm đầu hoảng loạn “Không có. Ty chức lập tức đi làm.”
Hắn thật sự không muốn gánh nhiệm vụ này chút nào, biết vậy ngay từ đầu hắn không nên đi sang đây. Bây giờ, hắn không muốn đắc tội Thừa tướng, thì hắn sẽ phải chống lại Yến vương, nhưng mà nếu hắn làm theo lệnh của Yến vương, hắn sẽ phải đắc tội với Thừa tướng. Không có cách nào vẹn cả đôi đường.
Thôi đành phải đắc tội với Thừa tướng đại nhân vậy, dù gì thà đắc tội với thừa tướng cùng lắm thì mất chức, còn nếu đắc tội với Yến vương e là đến mạng cũng không giữ được.
Tên cầm đầu rất rõ điều này nên đã hạ lệnh cho cấp dưới bắt lấy Tạ Uyển Nhu.
Tạ Uyển Nhu vùng vẫy, thoát khỏi đám người nhưng vô ích nàng ta hét toáng lên “Thả ta ra, các người mau thả ta ra, nếu không bổn tiểu thư sẽ lột da các ngươi. Yến vương điện hạ mau cứu tiểu nữ. A, Yến vương điện hạ, ưm...ưm...”
Tạ Uyển Nhu bị bịt miệng lại, cưỡng ép kéo đi.
Một đám người kéo nhau ra hóng dưa, thấy chuyện đã kết thúc, cũng nhanh chóng giải tán.
Thoáng chốc đoạn đường mới nãy còn chật ních người, giờ chỉ còn lưa thưa, lác đác vài ba người.
Sở Băng Nghiên nãy giờ vẫn đứng một bên nghe Lãnh Dạ Cẩn ra mặt giúp mình thì ngạc nhiên, ngẩn ngơ đứng đó, mãi cho đến khi mọi người giải tán bớt mới lấy lại tri thức, ngượng ngùng nói lời cảm tạ với Lãnh Dạ Cẩn “Đa tạ người đã giúp ta.”
“Chỉ một lời cảm ơn thôi sao?”, Lãnh Dạ Cẩn trêu chọc hỏi nàng
“ Ừm... Khi nào có thời gian ta sẽ mời người một bữa cơm thay như lời cảm tạ được chứ?” Sở Băng Nghiên ấp úng mời Lãnh Dạ Cẩn
“Được” Lãnh Dạ Cẩn đáp ứng
“Vậy nếu không có gì nữa, ta xin phép cáo từ trước.”
Không đợi Lãnh Dạ Cẩn đồng ý, Sở Băng Nghiên cũng nhanh chóng quay người rời đi.
Nhưng không may, vừa bước được một bước, cơn đau từ dưới cổ chân đã âm ỉ truyền đến, khiến nàng mất sức, khuỵu gối.
An Nhi và Bình Nhi đứng hai bên ngay lập tức đỡ lấy nàng, quan tâm lo lắng “Tiểu thư, người không sao chứ?”
Sở Băng Nghiên đau đến chảy mồ hôi lạnh, trán nhăn lại hết cỡ - Có! Ta có sao! Ta không thể không sao được.
Nàng đang muốn dồn lực đứng thẳng lên để đi tiếp thì bỗng cả người của nàng được nâng lên, chân không chạm đất.
Lãnh Dạ Cẩn thấy nàng đau, tâm cảm thấy không đành lòng, liền tiến lên trước, luồn một tay ngang đầu gối, một tay giữ ngang vai, ôm kiểu công chúa với Sở Băng Nghiên.
Sở Băng Nghiên giật mình, la nhẹ lên một tiếng “Á”
Sau đó, mới nhận ra mình được bế lên kiểu công chúa ngại đỏ mặt hỏi “Người...người làm gì vậy? Mau thả ta xuống đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.