Nữ Phụ Chỉ Cầu Được Sống

Chương 45: Thưởng cho nàng




Sở Băng Nghiên vẫn không bỏ cuộc “Ta muốn về Huyện chủ phủ, người đưa ta về Huyện chủ phủ!”
Nhận được câu trả lời không hài lòng, Lãnh Dạ Cẩn lại cúi đầu xuống hôn lên đôi môi của nàng.
Khác với lần trước, lần này còn mãnh liệt hơn.
Rõ ràng chàng chưa từng hôn, nhưng đối với những chuyện này, nam nhân như không thầy dạy cũng hiểu.
Chàng mút lấy cánh môi anh đào của nàng.
Sở Băng Nghiên bị hôn đến đầu óc choáng váng, quên cả hít thở.
Sở Băng Nghiên bị hôn đến sắp nghẹt thở, Lãnh Dạ Cẩn mới từ từ buông cánh môi nàng ra.
Lãnh Dạ Cẩn cho nàng cơ hội, hỏi lại một lần nữa “Ta hỏi nàng lần nữa nàng muốn đi đâu?”
Lãnh Dạ Cẩn rõ ràng là dùng câu nghi vấn, nhưng lại mang ngữ khí trần thuật cưỡng ép nàng về Yến vương phủ.
Sở Băng Nghiên ấm ức nhìn vào khoảng đen trước mặt, nàng không muốn quay về nơi đó đâu, nếu nàng về đó, bao giờ mới được thả ra, nàng không muốn về, kiên quyết không về! Dù hắn có làm cách gì nàng cũng không về.
Sở Băng Nghiên không chịu khuất phục “Ta về Huyện chủ phủ!”
Lãnh Dạ Cẩn vẫn không tha cho nàng, cúi đầu xuống định hôn nàng.
Nhưng lần này Sở Băng Nghiên nhanh hơn, dùng hai tay che chắn trước miệng nên Lãnh Dạ Cẩn chỉ có thể hôn vào mu bàn tay trắng nõn của nàng.
Lãnh Dạ Cẩn không hôn được vào môi nàng liền ngẩng đầu lên nheo mắt nhìn nàng
“Nàng nghĩ rằng đôi tay đó của nàng có thể ngăn được bổn vương? Bổn vương cho nàng thêm một cơ hội nữa, nàng muốn về đâu?”
 Sở Băng Nghiên dùng tay bịt miệng lại, í ớ phát ra tiếng “Về Huyện chủ phủ!”
Lần này, Lãnh Dạ Cẩn không cho Sở Băng Nghiên cơ hội phản kháng nữa, chàng dùng lực kéo cánh tay đang giữ lấy miệng của Sở Băng Nghiên ra.
Sở Băng Nghiên dù cố hết toàn lực cũng không thể địch lại sức lực của Lãnh Dạ Cẩn.
Tthế là tình cảnh lại quay trở về ban đầu, hay tay của Sở Băng Nghiên lại bì đè lên thành xe, cả người nàng bị Lãnh Dạ Cẩn đè lên không thể vùng vẫy.
Lần này, Lãnh Dạ Cẩn đã có kinh nghiệm hơn, chàng gặm nhấm lấy môi nàng mút lấy mút để, nhưng vẫn chưa dừng lại, chàng lại tiếp tục dùng lấy chiếc lưỡi của mình dạo chơi khắp cả khoang miệng của nàng, rồi quấn lấy chiếc lưỡi của nàng.
Sở Băng Nghiên bị Lãnh Dạ Cẩn rút cạn sức sống, cả người nhũn ra, không thể nói được gì, chỉ có thể nhẹ rên.
Đến khi mặt Sở Băng Nghiên đỏ lên vì thiếu ôxi, lúc này Lãnh Dạ Cẩn mới tha cho đôi môi nhỏ của nàng.
Sở Băng Nghiên thở dốc, không còn sức để nói chuyện.
Lãnh Dạ Cẩn lại hỏi thêm lân nữa “Nàng muốn về đâu? Nếu nàng không cho ta một câu trả lời thích đáng, ta sẽ tiếp tục hôn đến khi nàng có thể nói ra một câu ta hài lòng thì thôi.”
Sở Băng Nghiên ngập ngừng “Ta... Ta...”
Lãnh Dạ Cẩn vẫn chăm chú nhìn nàng.
Sở Băng Nghiên nuốt một ngụm nước bọt xuống cổ rồi nói “Ta về Yến vương phủ. Người đừng hôn ta nữa có được không?”
Lãnh Dạ Cẩn cười “Nàng đồng ý sớm hơn không phải là được rồi sao? Nhưng mà không sao cả, ta thấy bây giờ nàng cũng rất biết ý, ngoan ngoãn nên ta quyết định sẽ thưởng cho nàng!”
Sở Băng Nghiên hồ nghi hỏi lại “Người lại muốn chơi trò gì?”
"Ta thật sự muốn thưởng cho nàng"
"Vậy nói đi, người muốn thưởng gì cho ta?"
Sở Băng Nghiên không mấy quan tâm, bắt nàng trở về Yến vương phủ, bây giờ còn bày đặt thưởng cho nàng, chiêu vừa đấm vừa xoa này không có tác dụng với nàng.
"Ta sẽ thưởng cho nàng...", nói được một nửa, thì hắn lại cúi đầu xuống hôn lên cánh môi mềm mại của nàng.
Nụ hôn của Lãnh Dạ Cẩn không mãnh liệt như lần trước, mà chỉ nhẹ nhàng **** *** nó.
Sở Băng Nghiên giật mình trợn tròn hai mắt, sau đó lấy tay đẩy Lãnh Dạ Cẩn ra, rồi đưa tay tát lên gương mặt của hắn một cái "bốp"
Phu xe ở ngoài không ai khác chính là Vân Tinh, hắn nãy giờ ngồi ở ngoài nghe hết cuộc hội thoại ở bên trong.
Hắn không bao giờ nghĩ rằng chủ tử của hắn lại vô lại như thế, người ta không đồng ý một câu, người lại hôn xuống một lần.
Hắn vốn đang nghĩ rằng liệu chủ tử làm như vậy, Ân Dương huyện chủ có tát chết chủ tử không? Nhưng ai ngờ Huyện chủ không đánh chủ tử mà ngoan ngoãn nghe lời đi về.
Cũng phải chủ tử dù gì cũng là Yến vương điện hạ, nhi tử Hoàng Thượng yêu thương nhất, nếu Ân Dương huyện chủ mà dám đánh thì có mười cái đầu cũng không đủ cho chủ tử trảm.
Nhưng hắn lại không nghĩ rằng một người một khi bị chạm đến giới hạn, chắc chắn sẽ đánh trả.
Sở Băng Nghiên chính là người như vậy, nếu là người khác bắt nạt nàng một lần, nàng có thể bỉ qua nhưng nhiều lần thì nàng sẽ tìm cách trả đũa.
Lãnh Dạ Cẩn liên tục dồn nàng vào chân tường ba lần, nàng đã rất cố gắng nhịn xuống để không xuống tay đánh hắn, nhưng lần này hắn lại dám tiếp tục hôn nàng. Đúng là tự tìm đường chết!
Lãnh Dạ Cẩn ngơ ngác, hắn thật sự không tin rằng nàng vậy mà thật sự dám đánh hắn.
Chưa đợi hắn lên tiếng phẫn nộ, Sở Băng Nghiên đã dành trước một bước mắng hắn:
"Con mẹ nhà ngươi, đã nói là không được hôn ta nữa, ngươi không nghe sao? Ngươi cứ năm lần bảy lượt cưỡng hôn ta, là nghĩ rằng ta không đánh trả lại ngươi sao? Ta vốn dĩ đã nhường nhịn ngươi, còn ngươi lại cứ hết lần này đến lần khác dồn ta vào chân tường. Lãnh Dạ Cẩn, con mẹ nhà ngươi, cút. Ngươi cút cho ta! Ta không muốn hít thở chung bầu không khí với ngươi! Cút xuống xe cho ta!"
Vừa nói, tay chân nàng vừa tay đấm chân loạn muốn đuổi Lãnh Dạ Cẩn đi.
Lãnh Dạ Cẩn mặt đen như cái đít nồi, nhưng không thể bộc phát ra ngoài, không muốn quan tâm đến nàng nghe nàng nói nữa.
Sở Băng Nghiên cảm nhận Lãnh Dạ Cẩn vẫn ngồi im không đi, liền tiếp tục nói "Ngươi cút xuống cho ta!"
Lãnh Dạ Cẩn vẫn ngồi im, nhưng không khí quanh người hắn lại lạnh thêm một tầng.
"Đây vốn là xe ngựa của bổn vương, dựa vào đâu mà nàng đuổi thì bổn vương đi?"
Sở Băng Nghiên tức đến nghiến răng ken két "Được, ngươi không đi, ta đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.