Nữ Phụ Chỉ Cầu Được Sống

Chương 5: Trừng phạt




Trở lại thư phòng, Phong Vũ đã trở lại nơi đó, thấy hắn quay về hắn lập tức khom lưng hành lễ “điện hạ ”
Hắn thoáng gật đầu có lệ, rồi trở lại bàn làm việc, cầm bút làm việc
Lúc này Phong Vũ mới mở miệng “Chủ tử, lúc nãy thuộc hạ có đi gặp Ân Dương huyện chủ.”
“Ừm.” hắn đáp lại một tiếng
Phong Vũ lại nói tiếp “Thuộc hạ đã bày tỏ lòng cảm kích với nàng ta, cũng như cảnh cáo nàng ta nên biết điều một chút. ” Sau đó hắn vẫn thao thao bất tuyệt một mình mình kể lại những điều vừa nghe thấy ở nơi của Sở Băng Nghiên.
Cho đến khi hắn nói xong, hắn lại tiếp tục hỏi chàng “chủ tử người nói xem tại sao nàng ta lại làm như vậy. Rõ ràng ai cũng biết Ân Dương huyện chủ thích người, nhưng hôm nay nàng ta lại vạch rõ giới hạn ra như vậy, có phải đang chơi trò lạt mềm buộc chặt không? Từ nãy đến giờ thuộc hạ vẫn luôn suy nghĩ về việc này. Điện hạ sao người không nói gì hết”, hắn nói xong một tràng, nhưng lại không nghe Lãnh Dạ Cẩn trả lời lại nên ngửa đầu lên nhìn
“Phong Vũ”, lúc bấy giờ Yến vương mới lên tiếng, nhưng tay cầm bút vẫn không ngừng lại
“Có thuộc hạ” Phong Vũ khẳng khái đáp
“Có phải dạo gần đây ngươi rảnh rỗi lắm phải không?”, Lãnh Dạ Cẩn nhàn nhạt hỏi
“Quả thật có chút rảnh rỗi. Dù gì đây cũng là kinh thành không giống biên cương nên vẫn có chút thời gian”
“Ừm, ta thấy tịnh phòng của vương phủ dạo gần đây không được sạch sẽ, ngươi đi chà rửa đi.”
Lời Lãnh Dạ Cẩn vang lên giữa căn phòng lạnh lẽo, như một đạo sét đánh giữa trời quang, khiến cho Phong Vũ hoảng hốt.
“Điệ...điện hạ, sao…sao người” Phong Vũ cà vấp nói trong hoảng sợ, hắn chẳng qua chỉ mới nghị luận vài câu, sao lại bị phạt dọn tịnh phòng rồi, hắn hoảng thật rồi.
“Sao? Ngươi muốn chống lệnh của ta sao?”, chất giọng trầm thấp, từ tính, nhưng lại thanh lãnh lại vang lên.
“Thuộc hạ không dám”
“Nếu đã không dám sao còn chưa đi, chẳng lẽ còn cần ta đưa đi sao?”, nói đến lời này nam nhân ấy vẫn không ngẩng đầu lên, tay cầm bút vẫn miệt mài viết.
“Thuộc hạ lập tức đi ngay”.
Nói đùa chứ nếu hắn thật dám không đi, chủ tử có khi khiến hắn không thể đi luôn ấy chứ. Nhưng tại sao cứ phải là dọn tịnh phòng chứ, không thể đánh vài roi phạt vài trượng cũng được đi, tại sao cứ phải bắt hắn đến cái nơi ma chê quỷ hờn đó chứ.
Phong Vũ quay người, mất hồn bước từng bước ra ngoài, ra đến cửa phòng, bỗng tiếng nói của người nam nhân ấy lại vang lên “Khoan đã”.
Lẽ nào điện hạ thay đổi chủ ý không tính phạt hắn nữa, hắn biết mà sao chủ tử có thể nỡ lòng phạt hắn chứ, hắn trung tâm như vậy, điện hạ chắc chắn sẽ không phạt hắn đâu, nghĩ như vậy hắn nhanh quay đầu lại chờ Lãnh Dạ Cẩn mở miệng.
Nhưng phải làm cho hắn thất vọng rồi, Lãnh Dạ Cẩn không tính tha cho hắn, chàng mở miệng “Đóng cửa lại”.
Chỉ với ba chữ rất nhanh đánh vỡ hy vọng vừa mới được thắp lên của hắn, hắn đáp lại một tiếng rồi quay người đóng cửa lại.
Vừa quay lại liền thấy Vân Tinh đang chuẩn bị bước vào. Vân Tinh thấy Phong Vũ mặt ủ mày chau lửng khửng bước đi như người mất hồn.
“Ngươi sao vậy? Bị điện hạ trách phạt sao?”, hắn quan tâm ân cần hỏi
“Phải a.. Ta chẳng qua chỉ nói Ân Dương huyện chủ có hai câu, không hiểu sao điện hạ lại trách phạt ta đi dọn tịnh phòng”. Phong Vũ buồn rầu, than vãn.
Có trời mới biết bây giờ hắn khổ sở như thế nào đâu, hắn thật sự khóc không ra nước mắt rồi.
“Ngươi đường đường là nam tử hán đại trượng phu, lại đi nghị luận một nữ nhân, có đáng mặt đàn ông không? Được rồi đừng càm ràm nữa mau đi dọn nhà xí đi, nếu không để chủ tử biết được không biết sẽ còn trừng phạt ngươi gì nữa đâu.”
Phong Vũ ủ rũ gật đầu rồi tiếp tục đi
Sau khi Phong Vũ rời đi, Vân Tinh cũng bước vào thư phòng
Hắn cúi đầu hành lễ “Chủ tử”.
Lúc này, Lãnh Dạ Cẩn cũng ngừng bút ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua hắn “Chuyện ta bảo ngươi đi tra sao rồi?”.
“Thuộc hạ đã tra ra được người đứng sau màn ám sát vài ngày trước rồi. Tất cả bằng chứng dường như chỉ hướng về một phía là Ngọc vương.”, Vân Tinh từ từ nói ra tất cả những gì mình tra ra được cho Lãnh Dạ Cẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.