Lãnh Dạ Cẩn sau một đêm được ăn thịt thì như được bơm thêm máu gà, lên thượng triều sớm, tinh thần tốt hẳn lên.
Văn võ bá quan trong triều thấy hôm nay Yến vương ngày thường lạnh lùng như Diêm vương, hôm nay khuôn mặt lại phá lệ như có khí sắc hẳn lên, liền lấy làm ngạc nhiên.
Chẳng lẽ hôm nay Hoàng Thượng ban chiếu truyền ngôi cho hắn sao?
Cố Việt đến cũng sớm, thấy Lãnh Dạ Cẩn đến sớm hơn mọi khi mà tinh thần còn phấn chấn, nhịn không được châm chọc hai câu:
“Hô! Hiếm khi nhìn thấy Yến vương thượng triều sớm với tinh thần phấn chấn thế này đó nha! Chẳng lẽ là kim ốc tàng kiều được mỹ nhân. Cuối cùng cũng được nếm mùi vị nhân gian rồi sao?”
Cố Việt sau khi theo như kế hoạch ban đầu đã bàn với Lãnh Dạ Cẩn đã lật đổ được huynh trưởng Cố Tiền của hắn.
Sau khi kế hoạch thành công, Lãnh Dạ Cẩn thuận nước đẩy thuyền đưa hắn vào Công bộ để làm việc cho mình.
Cố Việt tươi cười trêu chọc Lãnh Dạ Cẩn, vốn dĩ hắn chỉ nghĩ trêu chọc Yến vương chút thôi nào ngờ ném đại cũng trúng đích, thật sự nói đúng tim đen của Lãnh Dạ Cẩn.
Lãnh Dạ Cẩn ngước mắt nhìn hắn “Ngươi chê chức quan của ngươi nhỏ quá sao?”
“Ha ha. Nào có, nào có, người vừa ra tay đã cho ta cái mũ quan chính ngũ phẩm, ta còn dám chê sao? Ngươi nhìn xem ta mặc quan bào có đẹp không? Không nói đùa ngươi chứ lúc ta ra cổng, tỳ nữ ngước nhìn theo ta với vẻ mặt thẹn thùng đó nha!”
Lãnh Dạ Cẩn thấy hắn lại ăn nói tào lao, liền không thèm để tâm đến hắn nữa, đứng thẳng người chờ đến giờ thượng triều.
Cố Việt thấy Lãnh Dạ Cẩn không thèm ngó ngàng đến mình liền cũng cảm thấy buồn chán quay trở về vị trí đứng của mình chờ đợi.
Rất nhanh cũng đến giờ, Đại nội tổng quản Lý Tà với giọng nói the thé hô “Hoàng Thượng giá đáo”
Tất cả các văn võ bá quan, ngoại trừ thừa tướng và Lãnh Dạ Cẩn không cần phải quỳ ra ai cũng liền quỳ xuống hành lễ với Hoàng Đế.
Hòa Đức Đế sau khi ngồi xuống liền cho miễn lễ: “Các vị ái khanh bình thân”
Hòa Đức Đế nhìn xuống phía dưới hết một lượt rồi quay đầu sang hỏi nhỏ Lý Tà: “Lão Nhị Ngọc vương thì bị ta cấm túc rồi, thế Lão Ngũ đâu?”
Lý Tà khom người trả lời: “Hồi bẩm Bệ hạ, Tần vương điện hạ sáng nay cho người tới báo là bị bệnh, xin phép được ở nhà tĩnh dưỡng vài hôm”
Hòa Đức đế gật gật đầu, Lý Tà cũng theo thông lệ nói “Có việc thì tâu, không việc bãi triều”
Lúc này, Binh Bộ thượng thư bước ra tâu: “Bệ hạ, những năm nay biên giới phía Nam giữa ta và Khải quốc luôn hòa bình. Nhưng bỗng nhiên mấy ngày nay, thần nhận được tin báo, báo rằng biên giới dạo này không được yên ổn, luôn có những thổ phỉ đến giết người cướp của của nhân dân các vùng biên giới. Nhưng theo như thủ hạ của thần điều tra được đó không phải là thổ phỉ gì mà là binh lính Khải quốc cải trang thành đến khiêu khích chúng ta. Thần đề nghị nên xuất binh dẹp loạn, khiến cho bọn chúng không dám đến gần biên giới nước ta nửa bước.”
Binh Bộ thượng thư vừa dứt lời, Hộ Bộ thượng thư liền bước ra một bước nói:
“Bệ hạ, thần nghĩ không nên xuất binh dẹp loạn mà chúng ta chỉ nên cử sứ giả đến cầu hòa.”
Binh Bộ thượng thư liền phản bác: "Nếu chúng ta thể hiện thái độ mềm mỏng, chắc chắn chúng sẽ được nước lấn tới, không xem Thiên Tần quốc chúng ta ra gì "
“Nhưng quốc khố có hạn, chưa hết vùng Hoàn Châu cũng đang chịu lũ lụt, cũng cần tiền để sửa chữa đê điều, hôm qua Công Bộ cũng đã dâng tấu báo rằng cần ngân lượng để tu sửa, hôm nay Binh Bộ lại tiếp tục đòi đánh Khải quốc. Đánh nhau không cần tiền, không cần lương thực sao? Vì thế nên thần nghĩ nếu có thể mềm mỏng, thì nên mềm mỏng, không cần phải thiện chiến quá mức.”
“Nếu mềm mỏng không có tác dụng thì sao? Chẳng lẽ phải mềm mỏng đến độ đem cả 3 thành trì phía Nam đi đổi sao?”
“Binh Bộ thượng thư, ông nói quá rồi! Làm gì đến mức dùng thành trì đổi hòa bình chứ!”
“Sao không thể chứ? Bọn họ là Khải quốc nổi danh thiện chiến, các người cho bọn họ lấn lướt bọn họ chắc chắn sẽ được đằng chân lấn đằng đầu. Chứ chắc gì sẽ hòa nhã giống như lời ngươi nói chứ. Đúng là một đám người thiển cận!”
Một đám quan văn bị một quan võ chửi thiển cận liền nhao nhao lên chửi lại: “Bọn ta là nhìn xa trông rộng, không muốn bị tổn thất nặng nề. Các người một đám quan võ chỉ phát triển cơ bắp không phát triển não biết gì mà nói!”
Võ tướng bị vặn lại là kẻ không phát triển não bộ liền xồn xồn hết cả lên.
Nhất thời đại điện như cái chợ, ngươi cãi ta mắng, không ra thể thống gì.
Hoàng Thượng lúc đầu nghe bọn họ cãi nhau mệt quá nên đã ngủ quên trên ghế, bây giờ lại nghe bọn họ cãi nhau khiến cả đại diện như một cái chợ thì tỉnh dậy, vỗ lên bàn một cái: “Náo đủ chưa?! Đây là Nghị sự điện chứ không phải cái chợ cho các người náo loạn. Nếu muốn nái thì ra khỏi cung rồi náo đừng ở đây ảnh hưởng đến giấc…”
“Hoàng Thượng!” Chưa kịp nói hết câu, Hòa Đức đế đã bị Lý tổng quản cản lại.
Lúc này hắn mới biết mình xém lỡ lời liền hắng giọng sửa lại: “Khụ… Đừng ở đây ảnh hưởng đến người khác nghị sự.”
Một đám quan văn võ ở dưới nín thinh không dám nói thêm chữ nào nữa.