Nữ Phụ Chỉ Cầu Được Sống

Chương 7: Từ chối




Bên Uyển Sương các, sau khi Phong Vũ đi, Sở Băng Nghiên cũng mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Nhưng Sở Băng Nghiên không ngủ sâu, có lẽ vì đau ở vết thương do tên bắn, cũng có thể là khó chịu do trúng độc. Nên khi nghe có người tới tặng đồ, nàng đã mơ hồ tỉnh dậy.
“An Nhi là ai vậy?” Sở Băng Nghiên nửa tỉnh nửa mơ hỏi
“Tiểu thư người tỉnh rồi sao? Là Vân thị vệ bên người Yến vương điện hạ đến thay điện hạ tặng thuốc bổ cho người”
Vân thị vệ? Vân Tinh sao? Người này nàng có ấn tượng, hắn chính là cánh tay phải đắc lực của Lãnh Dạ Cẩn, người quản hạt thập nhị ám vệ. Hắn và Phong Vũ là hai tâm phúc trung thành bên cạnh nam chính.
Nghe là Vân Tinh đến Sở Băng Nghiên đã tỉnh ngủ hơn một nửa. Có phải đang đùa với nàng không, chỉ mới chưa được một ngày mà cả hai tâm phúc bên người nam chủ đã đến thăm nàng rồi, có khi nào tối đến nàng gặp được nam chính luôn không?
An Nhi chạy vào đỡ nàng ngồi dậy, lúc này Vân Tinh cũng đã bước vào
“Điện hạ phân phó ta mang vài thứ thuốc bổ sang cho Ân Dương huyện chủ để bày tỏ lòng cảm kích”
“Vậy mong Vân thị vệ giúp ta chuyển lời với Yến vương điện hạ là đa tạ, để người lo lắng rồi”, nàng khách sáo cảm tạ Yến vương
“Ân Dương huyện chủ không cần khách sáo, người cản tên thay chủ tử nhà ta, đã được xem là ân nhân của điện hạ rồi không cần phải câu nệ làm gì.”
“Không dám, không dám. Sao ta có thể tự nhận mình là ân nhân của điện hạ được chứ? Tình huống cấp bách ta nhảy ra chắn tên làm gì có nghĩ đến sẽ là ân nhân của điện hạ đâu chứ, không cần cảm kích” nàng mang ngữ khí nhẹ nhàng cười đáp
“Nói gì đi nữa người chắn tên cho chủ tử ta là không phải giả, phần ân tình này Yến vương phủ xin nhận. Người không cần phải cảm thấy khó xử đâu”.
Vân Tinh nói xong, nàng nhẹ mỉm cười với hắn.
“Còn nữa, điện hạ còn kêu ta truyền lời lại cho huyện chủ là người cứ ở lại vương phủ dưỡng thương, độc của người chưa được giải hết, lại thêm còn vết thương chưa lành miệng vết thương, nếu bây giờ người vẫn quyết định hồi phủ thì sẽ khiến vết thương lại rách toạc ra như vậy càng phiền phức hơn. Vậy chi bằng ở lại vương phủ dưỡng thương đợi tốt lên chút thì quyết định hồi huyện chủ phủ sau.”
Vân Tinh bình tĩnh nói xong rồi lặng lẽ nhìn nàng.
Nàng nghe Vân Tinh nói xong thoáng bất ngờ. Không phải Yến vương điện hạ rất chán ghét nàng sao? Sao lại mở miệng khuyên nàng ở lại vài ngày chứ.
Theo như nguyên tác gốc, nguyên chủ vì ỷ mình là ân nhân của Yến vương nên cứ ở lì trong vương phủ không chịu dọn ra, mãi cho đến khi Lãnh Dạ Cẩn hạ lệnh đuổi khách nàng mới khó chịu rời đi.
Sao bây giờ lại bảo nàng ở lại dưỡng thương chứ? Chẳng lẽ trước đây nguyên chủ làm ra những chuyện gì đó khiến Yến vương chán ghét, nên giờ hạ lệnh giữ nàng lại để trả thù sao?
Không thể, không thể ở lại vương phủ làm khách nữa, nếu không e là cái mạng nhỏ này của nàng e là không còn nguyên vẹn mà đem ra.
Trong lúc nàng suy nghĩ miên man, Vân Tinh cũng lặng lẽ quan sát sự biến hóa biểu cảm trên gương mặt nàng.
Lúc đầu là có chút bất ngờ, sau đó là hoài nghi, tiếp đến là sợ hãi, cuối cùng là như quyết tâm quyết định một việc gì đó.
Nhưng không đúng nha, Ân Dương huyện chủ không phải rất thích chủ tử nhà hắn sao? Đáng lẽ khi nghe đến ở vương phủ làm khách, nàng phải vui mừng chứ, sao lại có những cái biểu cảm như vậy. Thật không thể hiểu được.
Băn khoăn trong lòng nhưng trên mặt hắn vẫn không hiện ra chút nào, bởi vì trên chiến trường nếu hắn lộ ra bất kỳ biểu cảm nào thì đối phương sẽ dò ra được suy nghĩ của hắn, nên dù trước mắt là một người mù, hắn vẫn như cũ không lộ ra chút cảm xúc.
“Ân Dương huyện chủ suy nghĩ thế nào rồi?”
Vân Tinh thúc giục làm cho nàng nhanh thoát khỏi suy nghĩ.
Nàng mỉm cười thành tâm từ chối ”Không cần đâu, ta vẫn nên về huyện chủ phủ thì hơn. Còn về việc điều trị, bên cạch ta đã có An Nhi và Bình Nhi rồi, hai người bọn họ một người hiểu y, một người biết độc, thương thế của ta rất nhanh sẽ khỏi thôi.”
Nàng ngừng lại một lúc như có điều suy nghĩ rồi nói tiếp “Ta đã nói sau này sẽ không làm phiền Yến vương điện hạ thì chắc chắn sẽ không làm phiền, bây giờ ta lập tức sửa soạn lại đồ đạc rồi rời phủ ngay lập tức, điện hạ không cần phải lo đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.