Nữ Phụ Công Lược Truyện

Chương 42: Đại náo tu chân giới (6)




Nhàn Vũ nhanh chân đi đến một hang động, cô dùng một viên dạ minh châu rọi sáng cả cái động đó. Xung quanh gồm rất nhiều loại linh thạch lấp lánh rọi sáng lại cả hang.
Nhàn Vũ nhìn quanh rồi thu thập một chút vào không gian. Cô dù sao cũng chỉ cần một chút đủ dùng.
Đi sâu vào trong, Nhàn Vũ thấy một tảng băng tỏa hàn khí đến đông người. Cô liền dùng đoản đao gọt vuông vắn rồi thu vào cùng. Cách đó không xa, cô đã thấy được tảng sắt bị bao bọc bởi các loại đá. Cô không ngần ngại cho đoản đao chặt đứt nó rồi hấp thu. Dù sao hấp thụ cũng cần thời gian thì giờ nên cô đành cất nó lại, lấy một cái kiếm khác ra.
Tuy nó không tốt như đoản đao kia nhưng cũng là một vật hiếm có thể dùng được. Chẳng bao lâu cô đã thu thập xong trong cái hang này. Sau, Nhàn Vũ đi ra liền gặp một đoàn người. Cô cẩn thận núp đi thì nghe được họ bàn tán:
- Hình như ở phía Đông kia có Liệt Hỏa Vương quả đó nha.
- Thật sao? Nó giúp nhiều cho người thể chất hỏa lắm nha.
- Đúng đó. Nhưng nó cũng thường được linh thú canh chừng đó.
- Vậy thì sao. Nếu góp sức cùng nhau thì có thể lấy được nha.
...
Nghe xong, Nhàn Vũ nghĩ kiểu gì thì nữ chính cũng sẽ tới giành. Vậy cô cũng đến một chuyến cũng coi như tìm quà tặng cho Dạ Ảnh.
Nhàn Vũ vui vẻ lên đường đi đến hướng Đông. Trên đường cô cũng kiếm được không ít đồ hữu dụng nha.
Đến rừng phía Đông, cô gặp ngay người của tông môn mình. Họ thấy cô cũng tôn kính chào một tiếng, cô cũng chào họ một câu. Thấy cô một đệ tử liền cúi đầu hỏi:
- Sư tỷ có thể cho ta đi cùng được không?
- Được.
Đám đệ tử đó mừng rỡ rồi theo sau Nhàn Vũ. Dù sao trong bí cảnh cũng không phân biệt ngày đêm, nhưng vẫn thấy hơi mệt nên họ dừng chân lại một lúc. Họ kiếm chút đồ, Nhàn Vũ cũng không keo kiệt nấu cho họ một bữa. Vì trong rừng cũng có các loài thú ăn thịt nên họ cũng chỉ dừng nấu một lúc rồi đi.
Đi tiếp một đoạn, Nhàn Vũ như ý nguyện gặp được Liệt Hỏa Vương quả. Quả là có linh thú hệ hỏa canh giữ. Trong bóng tối cũng có vài người đang nhìn trái cây đang chín này. Những ai hệ hỏa đều có ham muốn với loại quả này. Ngưng Thủy cũng không ngoại lệ.
Cô ta hành động một mình, không đi theo đồng môn vì sợ bị cướp mất. Nhàn Vũ chỉ cần dựa vào khí tức đã thấy rõ cô ta đang ở đâu.
Đúng lúc Liệt Hỏa Vương quả cũng bắt đầu chín. Linh thú gầm lên một tiếng thì các cao thủ cảnh giới Trúc Cơ liên thủ với nhau. Bí cảnh này tầm cấp thấp nên linh thú cũng không phải quá mạnh.
Trong khi các cao thủ đó giao chiến cùng linh thú thì Nhàn Vũ phát hiện ra Ngưng Thủy đang rón rén đến gần cây của Liệt Hỏa Vương quả. Nếu còn là nguyên tác thì nhất định cô ta sẽ thành công không thể đổi nhưng giờ đã có Nhàn Vũ thì tất nhiên sẽ không cho cô ta toại nguyện.
Nhàn Vũ bắn một viên đá vào chân linh thú. Nhưng là từ hướng Liệt Hỏa Vương quả kia nên con thú đó quay đầu lại thì thấy Ngưng Thủy đang trộm quả. Nó liền gầm lên, bỏ qua đám người kia rồi lao thẳng đến chỗ Ngưng Thủy. Do bất ngờ không kịp phòng bị nên cô ta bị nó đá một phát đến bay ra xa rồi hộc máu.
Ngưng Thủy ngay sau đó bất tỉnh. Cô ta vốn không biết ai làm nhưng đụng phải ánh mắt lạnh lùng của Nhàn Vũ thì cô ta lại như chắc chắn dù không có chứng cớ. Ngay khi đó, Ngưng Thủy không cam tâm mà ngất đi.
Nhàn Vũ ra tay xong thì liền nhẹ nhàng thu tay lại không ai biết. Cô lao ra, đánh vào đầu linh thú đó một chưởng khiến nó chết đi. Mọi người đều có chút hoài nghi đây có phải cảnh giới trúc cơ thật không. Cô nhanh nhẹn bỏ qua đám người kia mà thu Liệt Hỏa Vương quả vào túi. Có người tham lam, không cam lòng nói:
- Cô nương như thế là không được. Chúng tôi đấu với nó suốt một thời gian như thế nên nó bị suy yếu thì cô mới bắt được nó nên Liệt Hỏa Vương quả kia không thể vào túi cô thế được.
- Đúng đó, đúng đó.
- Cô nương không thể như vậy a.
....
Mọi người đều lên tiếng phản đối nhưng những người của Thanh Ngọc môn cũng lao ra cãi lại:
- Các vị mãi không đánh thắng được con linh thú đó thì còn nói ai chứ.
- Chính mấy người không làm gì được nó mà giờ đòi tranh công sao?
- Chưa thấy ai vô sỉ như mấy người....
....
Hai bên cãi nhau gay gắt, chỉ thiếu suy nghĩ một chút nữa là lao vào đánh nhau rồi. Nhàn Vũ vẫn thong thả lên tiếng nói:
- Mấy người đánh thắng được tôi thì tôi sẽ đưa nó giao ra. Nếu không thì tự nhận lấy thương tích.
Cô kiêu ngạo nói, không để ai vào mắt. Khiến đệ tử Thanh Ngọc môn vô cùng hưng phấn còn đám người kia thì tức giận nhưng thấy người mình đầy thương tích liền nói:
- Chúng tôi như vậy thì sao đánh được cô chứ.
- Cùng nhau lên đi.
Nhàn Vũ không chần chừ, khiêu khích nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.