Nữ Phụ Độc Ác Nhưng Lại Là Mỹ Nhân Ngốc Nghếch

Chương 3:




Nửa giờ sau, tôi che miệng sưng đỏ, bước ra khỏi phòng. Vừa đi được hai bước, chân đã mềm nhũn, vội vàng vịn lấy cửa. Phía sau truyền đến tiếng cười khẽ: "Cần anh bế em không?"
Tôi phớt lờ kẻ biến thái nào đó đã thỏa mãn, kiên cường, kiên định tự mình bước đi. Chưa xuống lầu, đã gặp Vương Khuê đang vội vã đi tới.
Vừa nhìn thấy tôi, hắn có chút bối rối, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, nhíu mày tỏ vẻ không vui.
"Lễ đính hôn sắp bắt đầu rồi, chạy loạn cái gì vậy? Tìm em nửa ngày trời."
Vương Khuê liếc nhìn tôi một cái, cau mày: "Miệng của em... sao vậy?"
Tôi theo bản năng sờ sờ.
Trời má, hình như hơi rách da rồi.
Lâm Sơ Ảnh ngày thường nhìn có vẻ rất dịu dàng, sao lúc hôn lại giống như sói dữ vậy, hận không thể nuốt chửng tôi.
Tôi thản nhiên đáp: "Va vào cửa."
Nói rồi, tôi cũng nhìn Vương Khuê một cái: "Miệng anh thì sao, bị gì vậy?"
"... Cũng va vào cửa."
Tôi lạnh lùng "hừ" một tiếng, giọng điệu mỉa mai: "Sao, anh cũng va vào cùng một cánh cửa với em à?" Hôn nhân thương mại, hai bên không có tình cảm gì. Nhưng cho dù là ai nghe thấy vị hôn phu của mình vừa hạ thấp mình, vừa nói yêu người phụ nữ khác, khó tránh khỏi có chút tức giận.
Không yêu thì thôi, lấy tôi ra để nâng cao người khác là sao?
"Lâm Thanh Thanh, ý em là gì!"
Vương Khuê như bị vạch trần, tức giận đến mức mặt đỏ bừng.
"Có lời không thể nói tử tế sao, cứ phải châm chọc mỉa mai, một chút dáng vẻ của con gái cũng không có! Em nhìn những cô gái khác xem, dịu dàng ngoan ngoãn, đáng yêu nhu mì, còn em thì sao? Nếu không phải vì yêu cầu của gia đình, ai muốn cưới loại đại tiểu thư kiêu ngạo tùy hứng như em chứ!"
Bình luận trên màn hình lại đồng loạt phẫn nộ.
【Rõ ràng là Vương gia cần sự giúp đỡ về tài chính của Lâm gia, mới đề nghị liên hôn với cha mẹ Lâm gia.】
【Ghét nhất loại tra nam này, vừa ngoại tình vừa trách vợ, cứ như thể lỗi là của đối phương hết, hắn ta chắc trong sạch lắm! (trợn mắt)】
【Không muốn cưới thì sớm từ chối đi, miệng mọc ra không phải để nói thì sớm cắt bỏ đi, tôi nhảy vào cho một đ.ấ.m giờ!】
【Ai bảo em gái nhỏ không tốt! Em gái nhỏ là đáng yêu nhất trên thế giới! Thế giới này cần phải bảo vệ em gái nhỏ này!】
Không ngờ, một câu mỉa mai của tôi, lại dẫn đến một tràng chỉ trích. Tôi tức đến mức bật cười.
"Vương Khuê, anh đừng có giả tạo nữa." Nghe thấy lời tôi nói, Vương Khuê như bị ai đ.ấ.m một cú, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, chửi rủa: "Mẹ kiếp..."
Chưa kịp để hắn ta phun ra lời lẽ dơ bẩn, tôi trực tiếp cho hắn ta một cái tát. Có sự đảm bảo của Lâm Sơ Ảnh, nguy cơ thân phận bị bại lộ của tôi tạm thời được hóa giải. Tôi lại có thể tiếp tục làm tiểu thư Lâm gia tùy hứng kiêu ngạo.
Thật là... quá sướng!
Nói tôi kiêu ngạo tùy hứng? Vậy thì để anh xem thử!? Tôi dứt khoát tát bay những lời nói tiếp theo của hắn.
"Bốp—"
Thế giới bỗng chốc yên tĩnh. Sau đó, Vương Khuê mới đưa tay che mặt, không thể tin nổi trừng mắt nhìn tôi: "Em..."
Hắn ta còn chưa kịp mở miệng, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai.
"Chị đang làm gì vậy!?"
Tôi nghe theo âm thanh quay lại nhìn, Bạch Tinh mặc một chiếc váy trắng, đang kinh ngạc nhìn chúng tôi.
Cô ấy dán mắt vào khuôn mặt đỏ ửng của Vương Khuê, chuyển sang lòng bàn tay đỏ ửng của tôi, cả người lảo đảo, như thể sắp ngất xỉu đến nơi.
Hai mắt Bạch Tinh ngân ngấn lệ, đáng thương vô cùng: "... Sao có thể..."
Vương Khuê tưởng Bạch Tinh đang nói chuyện với mình, lập tức dịu dàng lên tiếng:
"Không sao đâu, Tinh Tinh, em đừng lo lắng, anh..."
Lời còn chưa dứt, Bạch Tinh đã với tốc độ nhanh nhẹn không phù hợp với hình tượng yếu đuối của mình chạy đến bên cạnh tôi.
Cô ấy cẩn thận nâng tay tôi lên, vẻ mặt đầy thương xót.
"Chị… sao chị lại tự mình ra tay vậy, có đau không, để em thổi cho?"
Nói xong liền thổi nhẹ vào lòng bàn tay đang đỏ ửng của tôi.
Bình luận trên màn hình lại ùa về những trận cười như vũ bão.
【Ha ha ha ha ai hiểu chứ, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của tên tra nam kia, tôi có thể cười cả năm.】
【Tra nam mặt sưng có liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ quan tâm tay em gái nhỏ có đau không~】
【Thiên kim thật sự: Cái gì, học tỷ đánh người rồi sao? Học tỷ đánh người đương nhiên là không đúng, để em làm cho!】
【Tra nam: Tôi là ai, tôi đang ở đâu, đã xảy ra chuyện gì vậy?】
Hơi thở nhẹ nhàng phả vào lòng bàn tay tôi, mát lạnh, dễ chịu. Lại nhìn nội dung bình luận trên màn hình, tôi bỗng nhiên cảm thấy da đầu tê dại.
Tôi đang muốn nói gì đó, từ chối ý tốt của Bạch Tinh. Đột nhiên một bàn tay thon dài vươn ra, tách tôi và Bạch Tinh ra.
Khóa cài tay áo bằng kim cương khẽ lóe lên, Lâm Sơ Ảnh không cho phép ai nắm tay tôi, liền kéo tay tôi ra khỏi lòng bàn tay Bạch Tinh, mỉm cười tao nhã.
"Thổi gió e là không được, hay là để anh xoa cho Thanh Thanh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.