Nữ Phụ Gả Thay Bị Sủng Hằng Ngày

Chương 1:




Thẩm Diệu Âm đã một mình sống trong cung điện dưới lòng đất ba ngày.Ba ngày trước, nàng bị các vị người thân bạn bè cột lên Khổn Tiên Thằng (dây trói tiên), đưa đến phủ Côn Luân Sơn, cái nơi chim không thèm ị đến này.Nàng là nữ phụ trong một câu chuyện tiên hiệp ngược văn, cũng không biết vì sao, mấy năm trước nàng đột nhiên thức tỉnh, nguyên tác câu chuyện cũng hiện lên rõ ràng trong đầu nàng.Nhân vật của nàng trong câu chuyện này chính là một nữ phụ si tình, vì nam chính mà không chối từ lên núi đao xuống biển lửa.Nhưng trong lòng nam chính lại chỉ có tỷ tỷ của Thẩm Diệu Âm, thế là kịch bản máu chó chị em giành chồng hot trên mạng được hình thành.
Nàng, nữ phụ si tình, đương nhiên là phải thanh tú thông minh, quyết chí trở thành cái gai vừa sáng vừa lớn giữa nhân vật nam nữ chủ kia.Trong nguyên tác, Thẩm Diệu Âm lặp đi lặp lại việc tìm đường chết, nhảy trái loạn phải trong tuyết tình cảm của nam nữ chủ.
Thậm chí còn không tiếc dùng chiêu bỏ thuốc quyến rũ nam chính, đương nhiên, dựa theo định luật nữ chính, thủ đoạn này của nữ phụ si tình Thẩm Diệu Âm chỉ có thể tạo cơ hội cho nữ chính ngồi không hưởng lợi.Không thể không nói, ánh hào quang của nam chính quá mức chói lọi, người ta thì giết vợ chứng đạo, nam chính thì giết nàng chứng đạo.Làm một nữ phụ có thể khiến nam chính chứng đạo thành thần, trong lòng Thẩm Diệu Âm đủ ngũ vị tạp trần.Nàng không nhớ rõ cái cảm giác khốn nạn khi thức tỉnh kia, nhưng cũng may thời gian vừa đúng, khi tỉnh lại nàng vẫn còn là một đứa bé.
Nhiều năm qua nàng vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc ba không: Không quấy rầy nam chính, không chọc vào nữ chính, không thò chân vào tình cảm của hai người họ.Đến lúc này, ngày tháng trôi qua ở Thanh Diễn Tông của nàng cũng không tệ lắm.
Cho dù không có cảm giác tồn tại, nhưng nàng cũng không để nam nữ chủ căm thù mình.Thế nhưng không có nàng cản trở, thì có cái khác trong tuyến kịch bản cản trở.Nguyên tác dài tới hai triệu chữ, còn nữ phụ si tình như nàng chỉ là một giọt nước cực kỳ cực kỳ cực kỳ nhỏ bên trong.Trong nguyên tác, Côn Luân động phủ và Thanh Diễn Tông có hôn thư, chỉ chờ nữ chính tu đến giai đoạn Nguyên Anh, hai nhà sẽ tổ chức hôn lễ lớn.Nữ chính nhất định là thích nam chính, nhưng gả thì khẳng định là không thể gả, nữ chính bỏ trốn với nam chính trong đêm, con gái trên danh nghĩa của chưởng môn Thanh Diễn Tông chỉ còn lại Thẩm Diệu Âm.Trong kịch bản vốn là Thẩm Diệu Âm một khóc hai nháo ba treo cổ không muốn gả đi, chưởng môn sẽ vẫn như cũ ấn đầu nàng đưa tới.Dù sao đều phải qua, lần này Thẩm Diệu Âm cũng bớt chút khí lực, không náo, không khóc, ngoan ngoãn đi đến.
Sau khi thức tỉnh, tín ngưỡng nhân sinh của nàng là không có việc gì thì nên tiết kiệm chút sức."Đói quá." Nàng sờ lên bụng, cầm cái cuốc nhỏ lên đào rau dại bốn phía.
Ở các ngóc ngách của địa cung này có rất nhiều nấm mọc lên, cũng không biết là bao nhiêu năm chưa từng có người sống.Côn Luân động phủ nói thế nào cũng là tiên môn đại phái, huống chi còn xuất ra được một Tiên Quân như Tư Đồ Yếm.
Sao trong cái địa cung này của hắn khắp nơi đều đen sì?Thẩm Diệu Âm cũng không có tâm trạng phàn nàn cơ sở hạ tầng ở đây tồi tàn, nàng dựa vào tâm thế nhập gia tùy tục, sờ túi Càn Khôn rồi mở ra.Trong túi Càn Khôn đều là của hồi môn mà chưởng môn mua thêm cho nàng, đại khái là một trăm cân gạo, ba giỏ bắp ngô lớn, còn có một chút Linh khí kỳ kỳ quái quái.Nhưng mà không may, nàng tới đây rồi mới phát hiện túi Càn Khôn của mình bị rách một lỗ, một trăm cân gạo bay theo gió, từ Diệu Châu bay tới Bồng Lai Châu, bay sạch không còn một hạt nào.Thẩm Diệu Âm lục trái tìm phải kiếm của hồi môn của mình, sau một trận mê man, lấy ra được một cái đèn lồng nhỏ.Đèn lồng nhỏ này tỏa ra ánh sáng xanh mơn mởn, chiếu rọi vào gương mặt nàng, cũng phát ra ánh xanh biếc.Chủ nhân địa cung, cái vị Cẩn Dương Tiên Quân kia cũng chưa ra gặp mặt nàng.Thẩm Diệu Âm suy đoán có khả hắn cũng bất mãn với cuộc hôn nhân ép buộc này, cho nên không có ý định thu nhận nàng?Nàng cũng không suy nghĩ về những điều có hay không, trong kịch bản vốn là Tư Đồ Yếm không có ra gặp nàng.
Không đúng, trong nguyên tác Tư Đồ Yếm có còn sống hay không mới là vấn đề.Địa cung rất lớn, Thẩm Diệu Âm khiêng cuốc đi dạo bốn phía, sau lưng nàng là giỏ trúc đựng rất nhiều rau dại và nấm hương, chỉ đợi đến khi về chính điện làm nồi lẩu cho đỡ thèm.Tiên nữ không cần ăn cơm, nhưng nàng không phải tiên nữ.Thẩm Diệu Âm, cái cô nữ phụ si tình này không có linh căn, tu vi của nàng càng lên cao càng như ốc sên leo cây.Mới đầu nàng còn ngày nào cũng cầu xin chưởng môn cho mình linh đan diệu dược, nhưng sau khi tỉnh lại, nàng mới biết thể chất này của mình không thể dựa vào linh đan diệu dược để tăng tu vi.Nếu như nàng muốn tu tiên, phương thức tăng trưởng tu vi kia của nàng cực kỳ cẩu huyết.
Từ sau khi biết điểm ấy, nàng liền từ bỏ mục tiêu trở thànhTiên Quân.Nên ăn, nên uống, chuyện buồn không đặt trong lòng.Hương thơm của nồi lẩu bốc ra bốn phía, liền có người gọi nàng.Thẩm Diệu Âm cầm ngọc truyền tin kia lên, liền nghe thấy bên trong có âm thanh khóc sướt mướt."Diệu Âm, muội vẫn tốt chứ? Ta không cố ý đâu, ta thật sự không muốn để cho muội thay ta gả đi.
Nhưng không còn cách nào, ta thật sự không thể rời khỏi Hứa ca ca, van cầu muội thông cảm cho người tỷ này, có được không?" Trong ngọc truyền tin phát ra tiếng nói xen lẫn tiếng nức nở của cô gái.Vẻ mặt Thẩm Diệu Âm như thường, không hề bị lay động, thậm chí còn ăn hơn một bát rau thơm.
||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||
Nàng đã quen với vẻ này của tỷ tỷ, không sao cả.Thẩm Nhu ở bên kia thấy muội muội chậm chạp không có đám lời, nàng ta lại khóc sướt mướt một trận.
Hiệu quả tiếng vọng của địa cung quả là tốt, âm thanh khóc sướt mướt lọt vào trong tai Thẩm Diệu Âm, giống như mộng ảo ba tầng tấu, quá hào hứng rồi!"A tỷ, ta không sao, tỷ chớ khóc." Nàng buông bát đũa ăn lẩu xuống, ngồi nghiêm túc lại, còn không quên treo lên mình ngọn đèn lồng nhỏ màu xanh, Sau đó nàng sờ mặt ngoài của châu truyền tin, một tầng sáng trắng chợt hiện ra, lúc ngẩng đầu, Thẩm Diệu Âm liền có thể thấy được dáng vẻ của Thẩm Nhu.Giá trị nhan sắc của nữ chính Thẩm Nhu quả không thể chê, cho dù đang khóc sướt mướt, vẫn khiến cho người ta nhìn thấy một vẻ phong tình.Hình tượng nữ tử dịu dàng yếu đuối, đôi mắt như ánh trăng, gương mặt trái xoan nhỏ nhắn.
Nàng ta nước mắt lưng tròng, ngã vào trong ngực Hứa Thừa Phong, vừa ôm cổ hắn, vừa khóc không thành tiếng.Hứa Thừa Phong là nam chính trong truyện, hắn có thiên tư thông minh nhưng xuất thân không tốt.
Có điều chẳng sao, dáng vẻ Hứa Thừa Phong đẹp mắt, tuấn lãng vô song, tính cách lại tốt.
Nguyên tác dựa theo con đường đừng khinh thiếu niên nghèo, đủ loại ưu điểm của hắn thành công hấp dẫn tất cả đại tiểu thư, trong đó bao gồm Thẩm Như của Thanh Tông Diễn.Nhưng dù sao Thẩm Nhu cũng là nữ chính, nàng ta khác với những nữ phụ khác.
Nàng ta là nền tảng cho nam chính một bước lên mây, cũng là nữ nhân mà nam chính Hứa Thừa Phong yêu nhất.Giờ phút này Hứa Thừa Phong ôm lấy Thẩm Nhu trốn trong một sơn động, chuyện hai người bỏ trốn khiến chưởng lão rất bất mãn, gần đây bọn họ không dám trở về.
Hứa Thừa Phong chỉ nói là mình còn nhỏ, năng lực không đủ, không thì sao hắn có thể để Nhu nhi đi theo hắn bỏ trốn?!Loại chuyện như bỏ nhà theo trai này không tốt với danh tiết của nữ tử, Nhu nhi của hắn vì hắn mà trả giá rất nhiều, sau này hắn đương nhiên sẽ quý trọng yêu thương! Về phần Thẩm Diệu Âm...Hắn ngẩng đầu nhìn tiểu cô nương trong ảo ảnh, nàng đang ở địa cung, một mình lẻ loi trơ trọi, gương mặt nhỏ đều phát xanh, nhìn rất tội nghiệp.Hứa Thừa Phong không khỏi nhớ lại chuyện cũ, hắn nhớ Thẩm Diệu Âm khi còn bé cùng với Thẩm Nhu, hai tiểu sư muội đều đi theo sau lưng hắn.Khi đó Thẩm Diệu Âm cứ mở miệng là một câu "Đại sư huynh", gọi so với ai cũng đều chịu khó hơn, được tiểu sư muội xinh đẹp như vậy quấn lấy, đương nhiên là hắn có chút lâng lâng.Dù sao, thiếu niên nào mà không thích được tiểu sư muội xinh đẹp dỗ dành chứ?Nhưng mà về sau Thẩm Diệu Âm dần dần lớn lên, cũng không thân thiết với hắn nữa.Ngược lại, đại tiểu thư Thẩm Nhu ngày càng để ý tới hắn.Thật ra đại tiểu thư hay nhị tiểu thư đều rất tốt, trong lòng hắn tự giác không có thiên vị ai, hắn đối xử với hai vị sư muội như nhau.Thẩm Diệu Âm càng ngày càng không thân thiết với hắn cũng làm cho hắn khó chịu, Hứa Thừa Phong ngẩng đầu, nhìn gương mặt nhỏ tái nhợt trong địa cung kia, lòng của hắn cũng càng thêm khó chịu.
Hai tiểu sư muội vì hắn mà thành bộ dạng này, hắn thật áy náy."Diệu Âm, muội đã thay ta đến Côn Luân động phủ, vậy muội có thể làm người tốt đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên không? Tỷ tỷ cầu xin muội một chuyện cuối cùng, muội van xin cha giúp ta, để cha cho chúng ta về được không? Muội vì tông môn mà nỗ lực nhiều như vậy, cha nhất định sẽ đồng ý với yên cầu của muội." Thẩm Nhu dùng hai mắt đẫm lệ nhìn cô.Thẩm Nhu là đại tiểu thư của Thanh Diễn Tông, là con gái thân sinh của chưởng môn.
Mặc dù Thanh Diễn Tông của bọn họ không phải môn phái danh tiếng ngất trời trong thiên hạ, nhưng cũng coi như giàu có, Thẩm Nhu đã bao giờ chịu cảnh thiếu ăn thiếu mặc?Lần này bỏ trốn, đồ nàng ta mang theo cũng ít, nàng ta ăn ở đều không tốt, cả ngày trốn trong căn nhà nhỏ bé ở sơn động chỉ để vượt qua lần kết thân này.
Có trời mới biết nàng ta đã bao nhiêu lâu không được đi tắm suối nước nóng rồi!Thẩm Nhu thích sạch sẽ, nàng ta không chịu nổi cả người bẩn thỉu, dứt lời, nàng ta lại cảm thấy cuộc sống quá khổ sở, liền đâm đầu vào ngực Hứa Thừa Phong, tủi thân khóc sướt mướt.Thẩm Diệu Âm cúi đầu nhét thêm củi bên dưới nồi lẩu, nàng dùng Hỏa linh chú, một đốm lửa nhỏ như hạt vừng bùng lên trên tay cô, sau đó phốc một cái, mảy may không nể mặt nàng mà tắt đi."Qua mấy ngày nữa chưởng môn sẽ đi đón các người, a tỷ đừng lo." Thẩm Diệu Âm lại dựa vào Hỏa linh chú lấy lửa, thuận tay bỏ tia lửa vừa xoa ra vào thanh củi."Thật sao! Cảm ơn Diệu Âm!" Thẩm Nhu lập tức nín khóc mỉm cười.Thẩm Diệu Âm biết dựa theo tuyến kịch bản, nữ chính sẽ được cha ruột đónvề, nữ chính cũng chỉ mới bước sơ sơ vào tu vi Nguyên Anh, mà bây giờnam chính còn chưa có cả tu vi Nguyên Anh.
Dựa theo logic mà suy đoán,hai người họ sao có thể trốn ra ngoài được trước mắt nhiều cao thủ trongThanh Diễn Tông như vậy?Rõ ràng là cha ruột nhường.Người trong Thanh Diễn Tông tương trợ, mới có thể để cho nam nữ chủ một đường thông suốt.Nói cho cùng việc gả thay này chính là Thanh Diễn Tông hùa nhau lừa gạt nàng, có điều sau khi nàng rời khỏi tông môn, tương đương với việc một tia giá trị của nàng với Thanh Diễn Tông bị ép sạch, sau này là biển rộng mặc cá bơi rồi.Trong ảo ảnh, Thẩm Nhu lau khô nước mắt, không khỏi tò mò một phen.Nàng ta trái phải dò xét tình cảnh trong địa cung, thấy Thẩm Diệu Nhu vẫn lẻ loi một mình như cũ, nàng ta có hơi hiếu kỳ hỏi: "Muội có gặp Cẩn Dương Tiên Quân chưa?""Vẫn chưa." Thẩm Diệu Âm lắc đầu.Nhìn dáng vẻ muội muội không quan tâm như vậy, tỷ tỷ không khỏi nhắc lại chuyện cũ trước mặt nàng."Diệu Âm, muội phải cẩn thận.
Cẩn Dương Tiên Quân này tuy có Thần vị, nhưng năm năm trước, trong trận đại chiến Thần Ma, tu vi đã hoàn toàn bịphế.
Từ đó về sau, hắn bế quan trong địa cung, không có xuất hiện trước mặt nhân thế.Ai biết hắn có phát rồ không? Nếu không phải tông môn và Côn luân động phủ có hôn ước, chúng ta mới không để cho muội gả cho tên phế nhân đó đâu."Thẩm Nhu an ủi muội muội, Hứa Thừa Phong ở cạnh cũng nói: "Nghe nói dung mạo hắn bị hủy hết, xấu xí vô cùng.
Diệu Âm, nếu muội sợ cũng phải nhịn, đừng biểu hiện ra bên ngoài.
Vì A Nhu, muội cố gắng kiên trì mấy năm.
Đừng phá hỏng quan hệ của chúng ta với Côn Luân động phủ, đừng nên chọc giận hắn!"Thấy bóng lưng lẻ loi trơ trọi của tiểu sư muội, hắn không khỏi an ủi: "DiệuÂm đừng sợ, ta có nghe nói một loại truyền miệng, chính là...!Cẩn DươngTiên Quân đã chết trong trận chiến Thần Ma, chỉ là Côn Luân động phủ giữkín không nói ra mà thôi.
Muội yên tâm, có lẽ cái người đạo lữ này củamuội đã là người chết rồi."Thẩm Diệu Âm:..."Diệu Âm kiên trì mấy năm, chờ ta và Hứa ca ca phi thăng thành thần, chúng ta sẽ cứu muội ra!" Thẩm Nhu trịnh trọng hứa hẹn.
Thẩm Diệu Âm:...Đóng lại ngọc truyền tin, nàng lại tiếp tục đốt củi lửa dưới nồi lẩu.Côn Luân động phủ muốn tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nói trắng ra là muốn Thẩm Nhu.Thanh Diễn Tông đưa tên giả mạo như nàng tới, đám người Côn Luân động phủ kia rõ ràng biết là giả, nhưng hai bên như có một loại ăn ý bất ngờ, bọn họ đều không nói ra.Ai biết mấy lão già kia đang tính toán cái gì?*****Xông lên đi!Thẩm Diệu Âm: Tỷ muội giành chồng? Thôi, mệt lắm.
Ta không dây vào!------oOo------.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.