Nữ Phụ Gả Thay Bị Sủng Hằng Ngày

Chương 13:




"Ghé tai qua đây." Ngụy Sơ vừa dứt lời, liền thì thầm với nàng một phen.Rải rác mấy câu, sắc mặt Thẩm Diệu Âm lập tức thay đổi nhanh chóng."Ngươi không tin thì cứ thử một chút xem." Ngụy Sơ vừa nói dứt lời liềnrời đi.*Thập nhị tiên môn cũng không phải mười hai môn phái lợi hại nhất trong tiên giới, mà là dựa theo quan hệ thân thiết gần xa với Côn Luân động phủ mà sắp xếp.Trong giới Tu tiên, có hàng trăm hàng ngàn môn phái to nhỏ, tiên môn lợi hại hơn so với Côn Luân động phủ cũng có, mà bây giờ Thẩm Diệu Âm đang ôm cây đợi thỏ, đợi vị Uẩn Dương tiên quân Ôn Chước Tuế tới.Trong nguyên tác, gần trăm năm nay có ba vị phi thăng hàng Tiên quân, một là Cẩn Dương tiên quân Tư Đồ Yếm, hiện đang hôn mê bất tỉnh; một là Uẩn Dương tiên quân Ôn Chước Tuế, hai chân tàn tật; người còn lại là Thuần Dương tiên quân Tống ngưng, không rõ tung tích.
Nhưng cái này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là Uẩn Dương tiên quân có người đệ tử là Phượng Tiêu Tiêu, trong nguyên tác là nữ phụ si tình thứ hai, vì Hứa Thừa Phong mà lên trời xuống bể mấy trăm lần.Hứa Thừa Phong có thể bái sư phụ mới, hoàn toàn là nhờ Phượng Tiêu Tiêu se chỉ luồn kim.
Nàng ta là đại biểu cho sự quật khởi trong cuộc đời của nam chính, nàng ta là nữ tử đầu tiên mà nam chính tiếp xúc chân chính trên mặt ý nghĩa, nhưng nàng ta làm nhiều cho nam chính như vậy, cuối cùng lại là nữ phụ chết sớm nhất.
Nam chính được hay không, tất cả đều phụ thuộc vào nền tảng tốt hay xấu của Phượng Tiêu Tiêu.Thẩm Diệu Âm tới đây chủ yếu là vì tẩy trắng, Phượng Tiêu Tiêu cực kỳ cố chấp lại thù dai, lúc Thẩm Diệu Âm chưa thức tỉnh đã từng đắc tội với nàng ta một lần.
Lúc đó nàng tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, ôm cánh tay Hứa Thừa Phong nũng nịu, mục đích chủ yếu là khoe khoang với Phượng Tiêu Tiêu rằng mình có sư huynh sủng ái, còn nàng ta thì không có.
Nếu không phải nguyên tác đề cập qua có một chuyện như vậy, dẫn đến việc Phượng Tiêu Tiêu có tâm lý phức tạp với tình sư huynh, nàng có chết cũng không biết vì sao trong nguyên tác Phượng Tiêu Tiêu lại đối địch với mình như vậy.Kẻ thù ấy mà, có thể bớt một người thì bớt một người.Thẩm Diệu Âm muốn sống lâu một chút, nàng không hề muốn trở thành đối thủ một mất một còn với một thiên tài kiếm tu như Phượng Tiêu Tiêu.Thời gian ước chừng đợi một chén trà, một nam tử ngồi xe lăn bằng gỗ đi tới.
Mặt mày hắn ôn nhuận, trong mắt mang theo nét cười dịu dàng.
Mái tóc đen dài như thác nước rủ xuống trên vai của hắn, hai tây hắn chậm rãi đẩy bánh xe lăn, làn da nơi bàn tay nhìn cực kỳ tái nhợt.
Uẩn Dương tiên quân ôn nhuận như ngọc tới rồi.Thẩm Diệu Âm thấy không ai đi theo mình, nàng liền nhanh chóng tới tăng độ thiện cảm với sư phụ của Phượng Tiêu Tiêu."Tiên quân, ta giúp người đẩy xe lăn nhé." Thẩm Diệu Âm vịn thành ghế của hắn, xung phong giết giặc sau lưng.
Ôn chước Tuế mấy năm trước vì đối phó Yêu Hoàng, một mình đánh thẳng vào nơi vạn yêu nguy hiểm.
Không ai muốn biết hắn muốn làm gì, nhưng cũng không ai đi cùng hắn."Cảm ơn." Ôn Chước Tuế nghiêng đầu nhẹ giọng nói cảm ơn với nàng, giọng nói dịu dàng như con người hắn, lúc nói lời cảm ơn, trong mắt còn lấp lánh như trăng sao trên trời.
Một đường hắn tới, người đi ngang qua cũng không ít, nhưng không ai quan tâm đến một người què quặt như hắn.
Đám tiểu bối gần đây của giới Tu tiên đều không biết Uẩn Dương tiên quân, vì vậy không có ai để ý tới một kẻ trầm tĩnh như người ngoài cuộc giống hắn thế này."Ngươi tên là gì?" Giọng nói của Ôn Chước Tuế ôn nhu, lời nói của hắn cứ như gió xuân.
Thẩm Diệu Âm thực sự nghĩ mãi không rõ, một vị sư phụ tính tình tốt như hắn sao lại dạy ra một đồ đệ cố chấp thế kia.
Dựa theo nguyên tác, bây giờ Phương Tiêu Tiêu hẳn là đang tìm Hứa Thừa Phong khắp nơi, hai người họ sẽ gặp lại nhau, sau đó ngay hôm nay, trái tim thiếu nữ của Phượng Tiêu Tiêu sẽ ngầm thề với nam tử tuấn tú lịch sự, từ đây vì hắn tranh lấy các loại phúc lợi.
Nàng đang bận, đoán chừng một lát nữa cũng không ngó ngàng tới Uẩn Dương tiên quân.
"Vãn bối tên là Thẩm Diệu Âm."Ánh mắt Ôn Chước Tuế khựng lại một chút, sau đó bên trong ánh lên ý cười nhàn nhạt: "Thì ra ngươi chính là đạo lữ của Cẩn Dương tiên quân, lúc ấy ta muốn đến chúc mừng các người, có điều ngươi xuất giá có vẻ hơi vội vàng, ta đi lại không tiện, Tiêu Tiêu không để cho ta đi, thực sự là có lỗi." Dứt lời, hắn lấy từ trong túi áo ra một mảnh ngọc bội: "Đây là hạ lễ, mong Diệu Âm đừng ghét bỏ."Thẩm Diệu Âm đương nhiên sẽ không ghét bỏ.Nàng càng cảm thấy Ôn Chước Tuế nói chuyện rất biết tiết chế.
Hắn biết rõ nàng xuất giá cũng không phải là "hơi có vẻ vội vàng, mà là nhanh như gió cuốn, nhưng hắn vẫn không khiến nàng phải khó xử.Bây giờ ngọc bội mà hắn tặng chính là ngọc đồng tâm nổi tiếng trong nguyên tác, công dụng lớn nhất của ngọc đồng tâm chính là hàm dưỡng linh lực đồng tâm đồng khếTrong nguyên tác, vì muốn cho người trong lòng có thể được nở mày nở mặt ở Thanh Diễn Tông, liền trộm ngọc đồng tây của Uẩn Dương tiên quân, tặng cho Hứa Thừa Phong, vì hắn mà khơi thông linh lực củng cố linh uẩn.Nam chính mang theo hiệu ứng vạn người mê, hành động này của Phượng Tiêu Tiêu cũng không nói lên cái gì.
Nhưng bây giờ thế mà ngọc đồng tâmlại không bị trộm đi theo nguyên tác?"Diệu Âm, ngươi không cần lo lắng.
Cẩn Dương tiên quân rất lợi hại, ta nghĩ chắc chắn hắn sẽ thức tỉnh." Ôn Chước Tuế cười dịu dàng: "Ta chưa bao giờ thấy một thiếu niên tùy tiện, ngang ngược như hắn, đúng là làm cho ta kinh ngạc vô cùng.
Chỉ tiếc hai chân ta không tiện, nếu ngày khác Cẩn Dương tiên quân tỉnh lại, ta cũng không có cách nào so tài với hắn rồi." Ôn Chước Tuế và Tư Đồ Yếm là người cùng một con đường.Trong nguyên tác, Ôn Chước Tuế không tham gia trận chiến Thần Ma, lúc ấy hắn vừa ra khỏi yêu cảnh, hai chân bị phế linh lực hoàn toàn.
Hắn không thể nào tham gia trận chiến Thần Ma được, hoặc là nói, hắn không thể nào đi giúp Tư Đồ Yếm.Nghĩ tới đây, Thẩm Diệu Âm dần hiểu vì sao Uẩn Dương tiên quân bị Thập nhị tiên môn coi thường.
Nàng không khỏi nghĩ tới kết cục Ôn Chước Tuế bị móc tim, đào phổi, hủy linh đan: "Tiên Quân, nếu ở Thanh Diễn Tông thấy nhàm chán, có thể thường xuyên tới tìm ta.
Vãn bối đã là Kim đan kỳ, Thanh Diễn Tông cũng không còn nhận Nhị tiểu thư ta nữa."Ý trong câu chữ của nàng rất rõ ràng.
Nàng có thể bảo vệ Ôn Chước Tuế.Bây giờ nhìn hắn khôi phục cũng không sai biệt lắm, nhưng trong nguyên tác có nhắc qua thật ra Uẩn Dương tiên quân vốn không khôi phục được một tia linh lực nào.
Từ sau khi chạy ra khỏi yêu cảnh, không còn tụ được nửa tia linh lực.
Thứ hữu dụng trên người hắn chỉ có một viên Kim đan.
Người thường vô tội, kẻ mang ngọc có tội.
Tam trưởng lão Yến Tu có thể sẽ biết được sự thật Ôn Chước Tuế là một phế nhân từ trong miệng Phượng Tiêu Tiêu, sau đó lấy đi Kim đan.Mặc dù chỉ là phế bỏ kim đan, nhưng đối với Ôn Chước Tuế thì không thể nghi ngờ là cái chết đau đớn nhất."Vậy cũng không được." Ôn Chước Tuế nhẹ giọng bật cười.
Dường như hắn nghĩ đến điều gì thú vị, cười đến phần lưng cũng rung lên: "Có người sẽ ghen đấy."Thẩm Diệu Âm:..."Sư tôn." Ngay khi hai người đang nói giỡn, Phượng Tiêu Tiêu tới.
Phượng Tiêu Tiêu tới rồi!Trong lòng Thẩm Diệu Âm lập tức bày binh bố trận, nàng phải tẩy trắng! Nàng phải tẩy trắng cho bản thân trước nữ phụ si tình cố chấp này! Nàng phải làm thế nào gián tiếp truyền đạt mình không thèm để ý tới tin tức của Hứa Thừa Phong!"Sư tôn thấy được chuyện gì thú vị mà cười vui vẻ thế?" Phượng Tiêu Tiêu cũng không để ý tới Thẩm Diệu Âm đứng bên cạnh, nàng ta đi thẳng tới bên người Ôn Chước Tuế, ngồi xổm xuống, đưa cho hắn một trái táo đã gọt xong.Đợi lát, khung cảnh sư đồ chung đụng ấm áp thế này là sao? Lúc này không phải Phượng Tiêu Tiêu nên ở Thanh Diễn Tông tìm Hứa Thừa Phong khắp nơi à?Đại khái là Thẩm Diệu Âm ở chỗ này quá chướng mắt, cho nên cuối cùng thì Phượng Tiêu Tiêu cũng thấy nàng.Không thể phủ nhận dung mạo của Phượng Tiêu Tiêu vô cùng xuất chúng, dù sao cũng là nữ phụ số hai, gương mặt xinh đẹp cũng không có tật xấu.
Phượng Tiêu Tiêu là kiếm tu, là kiếm tu lợi hại nhất hiện tại của kiếp này.
Bên hông nàng có hai thanh linh kiếm, một thanh kiếm màu lam nhạt, kiếmý rất nhạt, một thanh thì toàn thân đều là màu đen, sát khí tràn trề.
Hai thanh kiếm đều cực kỳ nổi danh, phù ý kiếm màu lam nhạt của Ôn Chước Tuế, còn thanh màu đen là trảm ma kiếm của Phượng Tiêu Tiêu."Thẩm Diệu Âm?" Phượng Tiêu Tiêu lên tiếng, giọng nói mang theo vẻ bàixích không nặng không nhẹ.Quả nhiên nàng ta mang thù!Hai người lúng ta lúng túng đối mặt nhau, một âm thanh cắn táo thanh thúy truyền đến.
Ôn Chước Tuế quay đầu nhìn về phía Phượng Tiêu Tiêu, thấy nàng hình như không vui, liền giới thiệu: "Diệu Âm là đạo lữ của Cẩn Dương tiên quân.""Ồ, phải không?" Phượng Tiêu Tiêu híp mắt!Hỏng bét! Vì sao cảm giác sát khí của nàng ta lại nặng thêm vậy!------oOo------.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.