Từ sau chuyện con cua, Thời Mộ Dương mãi đến tối cũng không thèm bày sắc mặt tốt cho Đại Ninh xem.
Cơn giận của anh hóa thành thực tế, anh ném Đại Ninh ra khỏi phòng như muốn chứng minh điều gì.
“Xéo ra ngoài, cô tự đi tìm phòng ngủ đi, tìm không thấy thì ngủ ngoài bãi cát. Tránh xa ông ra một chút.”
Nếu là trước đây thì Đại Ninh đã tranh cãi với anh.
Nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại thì thấy cãi nhau rất là phiền phức và mệt mỏi. Đổi phòng khác thì đổi phòng khác, Thời Mộ Dương vốn có chút tâm lý không ổn định, nửa đêm có tí gió thổi cỏ lay nào là anh cảnh giác tỉnh dậy ngay, sau đó còn lấy cô chắn đao thay không chừng.
Anh cho rằng bản thân mình rất được lòng người khác à?
Nhà gỗ có rất nhiều phòng ở, cô đã sớm thích căn phòng có hoa tươi nở rộ ngoài kia. Tiếc là cô lười di chuyển, chưa muốn dọn qua đó.
Bây giờ Thời Mộ Dương muốn tách ra ngủ riêng, trong lòng cô cảm thấy chẳng sao cả.
Đại Ninh đi từ từ về phía căn phòng có hoa tươi kia, hây một tiếng rồi ngã xuống giường. Giường không mềm bằng giường của Thời Mộ Dương nhưng may mà cũng không tệ.
Hồi trước nếu cô cảm thấy khó chịu một chút thôi là sẽ bới móc đến khi anh không chịu nổi.
Nhưng đúng như Thời Mộ Dương đã nói lúc trước, ở đây không ai thương cô nên cô cũng chẳng muốn nhõng nhẽo làm gì.
Đại Ninh hoàn toàn không có hứng thú với "chú nhỏ", cô chỉ muốn sống qua ngày thật thoải mái, trở về đất liền thì buông thả thêm vài tháng nữa, bình thản chờ chết.
Về điểm này thì cô vẫn không thể nghĩ thoáng được, đến cùng đâu ai muốn chết.
Nhưng đã ký kết khế ước rồi, một khi đã không thể thay đổi được thì không bằng sống vui vẻ ở thực tại.
Đại tiểu thư không có ý định quyến rũ Thời Mộ Dương, vậy nên vào lúc nửa đêm trời bắt đầu mưa to trên đảo, cô đã ngủ say sưa.
Tia chớp chiếu sáng cả căn phòng, Thanh Đoàn cảm thấy có gì đó không ổn bèn bay lên từ biển ý thức.
Đôi mắt nó phát sáng nhìn ra cửa.
Trong bóng tối chợt xuất hiện một bóng dáng, u ám nhìn cô.
Lại ầm vang một tiếng, tiếng sấm đánh xuống như muốn xé rách cả bầu trời đêm.
Lúc đầu Thanh Đoàn định đánh thức Đại Ninh, vừa thấy người đến là Thời Mộ Dương thì nó lặng lẽ ngậm miệng. Nó muốn nhìn xem, đến cùng tên chó miệng nói một đằng, bụng nghĩ một nẻo này muốn làm gì.
Kết quả nó đợi rất lâu, lâu đến mức nó cho rằng Thời Mộ Dương đã hóa thành pho tượng ở cửa, anh mới bước chân vào một cách kiêu ngạo.
Anh khoanh tay, nhìn chằm chằm Đại Ninh.
Ánh mắt không có thiện chí như thế khiến Thanh Đoàn tưởng anh sắp làm gì với người ký khế ước của nó, vào lúc nó không kiềm được muốn lay Đại Ninh dậy, đột nhiên Thời Mộ Dương duỗi tay bế cô lên.
Tiếng hét của Thanh Đoàn mắc kẹt trong cổ họng.
Thời Mộ Dương ôm Đại Ninh ra khỏi phòng, có lẽ vì đinh ninh rằng cô không tỉnh lại, anh không hề chột dạ tí nào khi làm chuyện này.
Anh đá tung cửa phòng mình, đặt Đại Ninh lên giường, còn mình cởi đồ ra nằm bên cạnh cô.
Thanh Đoàn thấy tất cả mọi chuyện: “…”
Nó không còn lời gì để nói, ánh mắt như trông thằng điên nhìn Thời Mộ Dương.
Đêm khuya tĩnh lặng, đầu tiên là tên điên này ôm Đại Ninh vào trong lòng ngực rồi đặt tay cô vòng qua eo mình.
Tiếp theo anh nâng đầu cô để trên ngực mình, rồi mở bàn tay nhỏ bé của cô ra nắm lấy cổ áo mình.
Anh dùng tay cô cởi q.ần áo ngay ngực chính mình, sau đó đặt tay cô lên ngực mình.
Anh làm xong tất cả mọi chuyện thì buông tay, tỏ vẻ chán ghét cô, khóe miệng nhếch lên, bây giờ mới cảm thấy mãn nguyện mà chìm vào giấc ngủ.
Thanh Đoàn cảm thấy người này cũng ngựa ghê.
Nó đã sống ở thế giới loài người quá lâu, nếu điều kiện cho phép, nó thật sự rất muốn giơ ngón giữa với Thời Mộ Dương.
Nhưng nếu anh đã không làm chuyện gì hại cô thì nó cũng lười để ý, nằm nghỉ ngơi trong biển ý thức của Đại Ninh.
Cô suy yếu cũng ảnh hưởng sang nó, so với màu sắc xinh đẹp, lộng lẫy của biển ý thức lúc đầu thì bây giờ là một vùng ảm đạm, âm u như muốn thể hiện sức sống của chủ nhân đang rất yếu.
Ngày hôm sau, Đại Ninh bị đánh thức.
Cô mơ màng mở mắt thì thấy Thời Mộ Dương đang lạnh lùng ngước cằm lên, giọng điệu châm chọc nói: "Sao vậy, cô quen bò vào ngực tôi ngủ rồi à?"
1
Vẻ mặt Đại Ninh mờ mịt.
Cô chớp chớp lông mi dài của mình, hồi lâu sau cô mới nhận ra vốn dĩ mình phải ở trong căn phòng hoa thì lại đang ngủ trong phòng Thời Mộ Dương.
Tay cô còn ôm anh một cách dựa dẫm, cả người cuộn tròn trong lòng ngực anh.
“Đừng tin anh ta, do chính anh ta ôm cô về đây đó!" Thanh Đoàn lập tức kể lại chi tiết chuyện xảy ra đêm qua.
Đại Ninh nghĩ thầm, chú nhỏ cũng ngựa ghê.
Cô không muốn tán đổ anh, ai ngờ anh còn chủ động bước đến, đây chẳng phải đang tìm ngược à?
Hơn nữa cô vốn như con chim công kiêu ngạo, bình thường không quan tâm anh, luôn mặc kệ anh, xem anh như thằng culi, còn anh thì quay 360° đến gần cô, bày ra vẻ mặt chán ghét.
Đây còn chẳng phải tìm ngược?
Đại Ninh rút tay về, lộ ra nụ cười tươi: “Xin lỗi.”
Cô nói lời xin lỗi quá dễ dàng, Thanh Đoàn thấy chuyện này không đơn giản vậy đâu, quả nhiên ngay sau đó, Đại Ninh chậm rãi nói: “Có lẽ là tại thói quen.”
Thời Mộ Dương hơi nhướng mày, anh đã nói mà, ngủ chung một giường với anh lâu như vậy, sao cô có thể không có chút ỷ lại nào chứ.
Kết quả nghe thấy đại tiểu thư chậm nửa nhịp nói tiếp: “Có lẽ tại tôi coi anh thành bạn trai mình, xin lỗi chú, anh là bậc cha chú, chắc anh sẽ không hẹp hòi vậy nhỉ."
Thời Mộ Dương nhìn chằm chằm cô: “Bạn trai cô?”
Ánh mắt Đại Ninh lộ ra vẻ hoài niệm, thiếu nữ hoài xuân, giọng nói mềm mại: “Ừm, không có anh ấy ôm tôi ngủ nên tôi không quen lắm."
Đôi mắt cô vừa chuyển, cơ thể rời khỏi lòng ngực anh, nghi ngờ bổ sung thêm: “Tôi đã nói với chú từ lâu rồi, chẳng lẽ chú quên mất rồi sao.”
Thời Mộ Dương nghiến răng: “Ai mà biết cô nói đến đoạn nào?"
Cô lộ ra vẻ khó có thể đưa ra lựa chọn. Tựa như cái này cũng hoài niệm, cái kia cũng thích, đôi mắt ngấn nước thể hiện vẻ ngọt ngào.
Không cần nhiều lời, từ vẻ mặt của cô có thể biết rất nhiều chuyện, không có chuyện nào làm người ta vui vẻ cả.
Thời Mộ Dương cười lạnh: “Đồi phong bại tục!”
“Anh đang chửi tôi?” Cô tò mò hỏi: “Hay anh đang giận?”
Thời Mộ Dương không nói gì.
Cô dựa vào giường, thở dài: “Anh không cần trả lời, dù sao tôi cũng không quan tâm.”
Tâm trạng Thời Mộ Dương vô cùng kém, ước gì có thể gi.ết chết cô.
Đôi mắt anh âm trầm nhìn cô một lúc, cô chẳng những không có cảm giác gì mà còn ngủ thêm giấc.
Thời Mộ Dương đen mặt rời đi.
Chuyện Đại Ninh rơi xuống biển gây ảnh hưởng không nhỏ.
Những ngày tiếp theo Thời Mộ Dương bận như chó, có khi nửa đêm mới trở về, có lẽ vì cô khiến anh vô cùng tức giận nên anh không bế cô về đây ngủ rồi đổ thừa nữa.
Chỉ có điều gần đây tâm trạng anh rất tệ, cả người giống như nuốt phải ruồi vậy, thấy ai cũng bực bội. Thậm chí Tác Nhị đần độn cũng sắp bị anh dọa sợ.
Cũng không còn phải mỗi ngày đóng một tập phim nữa.
Trương Phương Phương nhẹ nhàng thở ra, cô ấy thật sự rất sợ khi thấy thủ lĩnh, anh dường như có thể phun độc từ miệng, lại còn nóng nảy đến nổi muốn giết người.
Thời Mộ Dương vốn cũng chả phải là kẻ chịu khó gì mấy, người muốn giết anh hai ngày nay có cả mấy nhóm, anh phiền không chịu nổi nên mỗi khi bắt được là tra tấn cho đến chết.
Có một lần Đại Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy nửa tấm da người treo ngoài phòng.
Cũng không biết Thời Mộ Dương đang đe dọa kẻ khác hay đang đe dọa cô.
Đại Ninh đương nhiên biết anh đang tức giận vì điều gì, anh thấy dường như cô thích rất nhiều người, chỉ không có anh.
Thanh Đoàn sợ tới mức chạy tán loạn trong biển ý thức, Đại Ninh thì không cho là, cô chống cằm nhàm chán đưa ra nhận xét: “Lột cái tấm da kia không thấy đẹp chỗ nào cả."
Trong lòng cô không hề dao động, Thanh Đoàn cũng cảm nhận được. Bàn về máu lạnh vô tình, có lẽ cô còn mạnh hơn Thời Mộ Dương vài phần.
Điều đáng tiếc duy nhất mà đại tiểu thư cảm thấy đó là mỗi ngày không còn phim truyền hình để xem nữa.
Cuộc sống của cô không có hy vọng, Trương Phương Phương thỉnh thoảng đến thăm cô rồi kể cho cô biết về tiến độ đóng thuyền.
Dạo này Đại Ninh đều ăn trong phòng, Thời Mộ Dương về rất muộn, cả hai rất ít gặp nhau.
“Hôm nay thủ lĩnh bị thương.”
Trương Phương Phương vừa cắt thơm vừa sầu lo nói.
“Trên cánh tay mất một miếng thịt rất lớn, những người đó chọc giận cậu ấy, lâu rồi chị mới thấy Bắc đảo xảy ra tình trạng hỗn loạn như vậy, đại ca Thời rất giận dữ, chém ta...”
Cô ấy suýt nữa buột miệng thốt “tay chân tại chỗ”. Thế nhưng khi thấy dáng vẻ đại tiểu thư mỏng manh, lo cô bị sợ hãi, Trương Phương Phương xoa đầu cô: “Em yên tâm, bọn họ chắc chắn sẽ đóng thuyền xong.”
Đại Ninh cong mắt, vờ như không biết gì hết, ngây thơ vui vẻ đáp: “Vâng.”
Trong lòng cô biết rất rõ tại sao lại xảy ra tình trạng hỗn loạn này.
Vì Thời Mộ Dương bị thương nặng, đến tối cô ráng vực dậy tinh thần, không đi ngủ sớm mà định đi gặp anh.
Cô cầm chiếc đèn lồng đựng bọ cánh cứng sáng rực mà Trương Phương Phương đưa vào ban ngày, ngồi đợi trước cửa nhà trúc.
Chiếc đèn lồng nhỏ chiếu sáng khắp xung quanh cô, trong vầng sáng màu vàng ấm áp trông cô như nàng tiên.
Thời Mộ Dương cũng đã lâu không gặp cô, anh được người ta khiêng về, giữa mày là sự nóng nảy, khi nhìn thấy cô gái trước cầu thang, anh ngẩn người.
Đầu cô gái đung đưa qua lại, đang ngủ gà ngủ gật.
Cô chống cằm, cả người hiếm khi lộ ra vẻ đần đần.
Thời Mộ Dương ngây người cũng chỉ trong cái chớp mắt, mặt anh tối sầm rồi xuống khỏi ghế dựa, làm như không thấy cô, định bỏ mặc đi ngủ.
Ống quần anh bỗng bị người khác giữ chặt.
Cô gái ngước khuôn mặt lên, bàn tay che miệng ngáp một cái.
“Chú nhỏ, chú bị thương sao?” Bàn tay cô mảnh khảnh, cặp mắt đen láy chăm chú nhìn anh.
Trong lòng Thời Mộ Dương bỗng dịu lại, nỗi phiền muộn nhiều ngày trong lòng anh cũng giải tỏa đi đôi chút.
Nhưng anh vẫn nhịn không được ăn nói quái gở: “Sao nào cháu gái, cô còn có lòng đi quan tâm tôi à?”
Đại Ninh lắc đầu: “Nào có, tôi chỉ muốn hỏi anh là có ảnh hưởng đến tiến độ đóng thuyền không? Anh có thể đóng nhanh lên không, tôi nhớ nhà."
Thời Mộ Dương mới vừa có sắc mặt tốt chút, lập tức khó coi đến cực điểm.
“Nhớ nhà hay là nhớ đám đàn ông kia?"
Cô thật sự nghiêm túc suy nghĩ: “Đều nhớ.”
Thời Mộ Dương hất văng tay cô ra: “Đóng thuyền cái éo, ông đây cả đời này sẽ không đóng thuyền, cô có năng lực thì tự mình bay về đi."
Anh đi ngang qua đèn lồng đựng bọ cánh cứng sáng rực, anh muốn giết chủ nhân của nó thế là đá lăn nó đi.
Đèn lồng bị rơi mất cột gỗ, những con bọ cánh cứng sáng chói bay ra ngoài, tranh nhau trốn vào rừng.
Thanh Đoàn che mặt: “Đại Ninh, cô kí.ch thích anh ta làm chi?”
Mệt nó còn tưởng Đại Ninh sẽ hỏi han ân cần một đợt.
Đại tiểu thư trầm mặc một lát mới chậm rãi nói: “Gần đây tên chó đó cắt mất phần ăn vặt của ta."
Đúng vậy, bởi vì anh đang giận nên cô không còn đồ ăn vặt xế chiều nữa.
Cô mà không vui thì anh cũng đừng hòng được vui.
Giận thì giận, tự nhiên cắt phần đồ ăn vặt của cô làm gì. Đời này cô không bao giờ thừa nhận lỗi lầm với người khác, muốn cô chịu thua không bằng đánh chết cô luôn đi.
Cô ước đêm nay Thời Mộ Dương tức đến mức phát run, giận đến mức máu chảy ngược chiều.
Chỉ tiếc cái đèn lồng của Trương Phương Phương, đẹp vậy mà!
Đại tiểu thư ghét việc người khác đối xử không tốt với mình, trước đây dù Triệu Tự hung dữ một chút với cô thôi là cô sẽ lấy lại thể diện liền.
Dù cô không có hứng thú với Thời Mộ Dương nhưng một khi anh đối xử không tốt với cô, cô sẽ làm cho anh tức chết.
Đại Ninh lặng lẽ nhớ kỹ chuyện này trong lòng.
Dám làm hư cái đèn mà cô thích.
Anh tiêu rồi.