Ngày đầu tiên workshop Chương Hàm Yên và Thẩm Vũ Thần được đạo diễn mời xem trích đoạn trong một bộ phim đoạt giải Oscar. Cảnh cuối cùng của bộ phim chính là hình ảnh đôi tình nhân yêu nhau đang ngồi bên bờ biển tận hưởng những giây phút cuối cùng của cuộc đời. Chương Hàm Yên xem rất chăm chú, dùng luôn sổ tay ghi lại những điểm cần lưu ý, ngược lại Thẩm Vũ Thần chưa từng có chút kinh nghiệm diễn xuất nào lại giống như cưỡi ngựa xem hoa.
Màn hình vừa tắt đạo diễn diễn liền vỗ vỗ tay vào tập kịch bản, nói:
- Cô Chương và anh Thẩm... chuẩn bị diễn thử phân đoạn này...
Chương Hàm Yên đọc đi đọc lại lời thoại trong mảnh giấy A4, kỳ thực diễn thử thì không cần thuộc thoại. Đây chỉ là một hình thức để cô và Thẩm Vũ Thần làm quen dần với những hành động gần gũi với nhau hơn mà thôi.
Cả hai bắt đầu vào phòng diễn - căn phòng bốn mặt đều là kính, Chương Hàm Yên ngồi trong lòng Thẩm Vũ Thần, đưa tay chỉ về phía đối diện.
- Anh có thấy áng mây đó không... mây bao giờ cũng trôi... biển bao giờ cũng lấp lánh... tình yêu bao giờ cũng đẹp...
Ánh mắt Chương Hàm Yên mơ màng như đang đắm chìm vào hạnh phúc yêu đương. Bàn tay cô vốc một nắm không khí nhưng lại khiến người xem cảm tưởng nó chảy tràn hệt như một mớ cát biển.
Đạo diễn bên ngoài giơ lên một ngón cái, Ảnh hậu chỉ cần ánh mắt cũng đủ khiến khán giả mê mẩn. Ông lại nhìn đến Thẩm Vũ Thần, tuy rằng đây là lần đầu tham gia vào một bộ phim nhưng diễn xuất cũng không đến nỗi tệ. Cảnh cuối cùng hai người hôn nhau rất ngọt ngào, rất say đắm.
Chương Hàm Yên ra khỏi phòng diễn trước, đang nghiêm túc trao đổi cùng đạo diễn một vài chi tiết trong kịch bản. Còn lại một mình, Thẩm Vũ Thần mới đặt tay lên ngực, tim anh đập nhanh quá, không rõ Chương Hàm Yên có cảm nhận được hay không. Tuy chỉ là diễn xuất, nhưng được trực tiếp ôm Chương Hàm Yên vào lòng lại còn hôn lên môi cô, điều này khiến anh dâng lên ham muốn chiếm hữu nhiều hơn bao giờ hết.
Thẩm Vũ Thần nhìn Chương Hàm Yên bên ngoài phòng diễn. Nhiều năm trước anh đơn phương yêu thích thiếu nữ bán sủi cảo giá năm đồng, cứ nghĩ chỉ cần thời gian trôi qua liền có thể quên được. Không ngờ vừa gặp lại đã bị cơn bão tình yêu nhấn chìm, Thẩm Vũ Thần phát hiện bản thân lần nữa phát sinh tình cảm.
Kết thúc buổi workshop, Chương Hàm Yên cùng trợ lý rời đi rất vội vã, Thẩm Vũ Thần nhìn theo đoán chừng cô còn có công việc khác. Trưởng phòng Kim đã ra gara lấy xe, chỉ còn một mình, Thẩm Vũ Thần nhẩn nha hút thuốc.
Bất ngờ Trần Hiểu Sinh từ đâu lao đến, siết lấy cổ áo Thẩm Vũ Thần.
- Mày cố tình?
Thẩm Vũ Thần nhíu mày, điếu thuốc cũng rơi xuống đất.
- Cậu Trần định hành hung người khác ư?
- Mẹ kiếp! Mày cố tình đoạt vai nam chính để được diễn cùng Chương Hàm Yên! - Trần Hiểu Sinh gắt gỏng.
Thẩm Vũ Thần thầm nghĩ nơi này vừa kín đáo vừa không có camera quay lại, Trần Hiểu Sinh cũng thật biết chọn địa điểm tấn công.
- Thì sao? - Thẩm Vũ Thần nhàn nhạt trả lời.
Trần Hiểu Sinh nghiến răng, tức giận đến tròng mắt đã giăng đầy tơ máu.
- Mày thích Chương Hàm Yên? Cho dù mày có thích Chương Hàm Yên thế nào thì con ả cũng là của tao! Chương Hàm Yên yêu tao như thế... cho dù có chút hiểu lầm cũng không đến lượt mày chen vào!
Thẩm Vũ Thần cảm thấy vô cùng phiền chán, anh gạt mạnh tay hắn ta xốc lại cổ áo, bình thản châm thuốc.
- Cậu Trần đừng nên bám váy phụ nữ nữa!
- Tao không cần mày khuyên! - Trần Hiểu Sinh gầm lên.
Lúc này Trưởng phòng Kim đã lái xe đến, tuy rằng có chút ngạc nhiên khi trông thấy Thẩm Vũ Thần và Trần Hiểu Sinh đứng cùng một chỗ, nhưng biết rõ hai người này chắc chắn sẽ không nói được chuyện gì tốt đẹp nên vẫn chuyên nghiệp mở cửa cúi đầu.
- Giám đốc Thẩm, đi thôi!
Thẩm Vũ Thần nâng hàng mày nhìn Trần Hiểu Sinh một cái, vứt điếu thuốc đang hút dở xuống chân nghiền nát.
- Đây là cảnh cáo chứ không phải khuyên nhủ!
...***...
Trần Hiểu Sinh tất nhiên không yêu Chương Hàm Yên, hắn coi Chương Hàm Yên chính là nấc thang thượng vị. Nếu không có một Ảnh hậu như Chương Hàm Yên đỡ đầu thì cho dù Trần Hiểu Sinh có năng lực diễn xuất tốt đến mức nào cũng không thể nhận được vai diễn trong các bộ phim bom tấn.
Nhưng Chương Hàm Yên cùng lắm chỉ là một quân cờ, Trần Hiểu Sinh sẽ không cùng cô xây đắp gia đình. Bởi lẽ Chương Hàm Yên nói cho cùng xuất thân cũng chỉ từ một gia đình nghèo, không có địa vị xã hội. Còn Trần Hiểu Sinh luôn muốn đứng trên đỉnh cao của giới thượng lưu, để có thể bước vào hào môn, cách tốt nhất chính là cưới một thiên kim tiểu thư.
Trần Hiểu Sinh nhìn sắc trời đã tối, lủi thủi lấy xe ra về. Hắn vừa vặn chìa khóa thì điện thoại đã rung lên ầm ĩ.
- Quản lý có việc gì...
Trần Hiểu Sinh còn chưa nói hết câu đã bị quản lý mắng như tát nước vào mặt.
- Mẹ nó... cậu vừa làm cái trò gì? Hết người để đắc tội rồi sao?... Hợp đồng đại diện nhãn hàng với LuvRose đừng nghĩ đến nữa...
Trần Hiểu Sinh giận đến run người, lập tức lên mạng tìm kiếm thông tin, đập vào mắt hắn chính là vị trí số một hotsearch: "Vụt mất vai nam chính vào tay Thiên Vương Thẩm Vũ Thần, diễn viên Trần Hiểu Sinh hành xử bạo lực?"
Không cầu kỳ hoa mỹ như top một, top hai hotsearch thẳng thắn: "Clip Trần Hiểu Sinh gây gổ đánh nhau với Thẩm Vũ Thần."
Trần Hiểu Sinh vứt điện thoại qua một bên gục đầu xuống vô lăng, rõ ràng đoạn hành lang đó không hề có camera cũng rất khuất mắt người đi đường, vậy tại sao lại có clip. Trần Hiểu Sinh với tay mở đoạn clip kia lên, liền phát hiện vị trí góc quay này chính là nơi gã lái xe của Thẩm Vũ Thần đứng.
Như vậy gã ta đã có mặt từ sớm, chỉ là chờ đến khi quay đủ mới xuất hiện. Trần Hiểu Sinh lúc này chỉ có thể tự trách bản thân ngu ngốc, hắn vội vã gọi điện thoại đến từng người quen biết.
- Alô... Vương đổng có phải không ạ... sao cơ... Chương Hàm Yên... cái này...
Đầu dây bên kia vang lên tiếng "tút... tút" liên hồi, Trần Hiểu Sinh nghiến răng chửi thề:
- Mẹ kiếp! Con khốn Chương Hàm Yên này mỗi việc hầu hạ lão già họ Vương cũng không xong còn làm liên lụy đến mình!
Trần Hiểu Sinh nghĩ đến Dương Ni Ni, nhưng sau đó liền gạt đi. Dương Ni Ni là ái nữ Dương thị tập đoàn, cũng là con át chủ bài, Trần Hiểu Sinh sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà làm phiền Dương Ni Ni.
Trần Hiểu Sinh ngẫm nghĩ, gần đây Chương Hàm Yên lạnh nhạt với hắn có lẽ chỉ vì giận dỗi đơn thuần chứ không phải vì phát hiện ra hắn đem cô dâng lên họ Vương. Tính cách Chương Hàm Yên có phần nóng nảy, nếu như biết được chính hắn là người bỏ thuốc mê vào nước rồi vác cô đến trước mặt họ Vương thì đã làm ầm lên từ lâu rồi, tuyệt đối sẽ không điềm tĩnh cùng diễn xuất trong một bộ phim như thế này.
Nghĩ là làm, Trần Hiểu Sinh lái xe đến trước tiểu khu Chương Hàm Yên đang ở. Đã rất khuya, gió se sắt lạnh, Trần Hiểu Sinh gọi hơn hai mươi cuộc vẫn không thấy người bắt máy.
Bất lực, hắn để lại một tin nhắn: "Hàm Yên, nếu như em không bận, anh thật sự muốn cùng em ăn một bữa cơm. Anh không mong chúng ta tiếp tục hiểu lầm, dù sao cũng đã cùng nhau trải qua bốn mùa, thời gian tuy ít nhưng tình cảm lại nhiều, dù là kết thúc hay tương hợp vẫn nên đứng trước mặt nhau thành thật nói ra."
Trần Hiểu Sinh đọc đi đọc lại tin nhắn, cảm thấy đủ ấm áp cũng đủ chân thành mới nhấn phím gửi. Điện thoại lại hiện lên ghi chú ngày mai chính là sinh nhật của Dương Ni Ni, Trần Hiểu Sinh liền ghé qua tiệm hoa lớn nhất thành phố mua một bó chín mươi chín đóa hồng đỏ, vừa lái xe vừa gọi điện.
- Ni Ni à... chúng ta gặp nhau được không... anh có bất ngờ muốn dành cho em...