Violyna Lounge, bên bàn cạnh cửa sổ một thiếu nữ khả ái đang nâng ly rượu sóng sánh ánh đỏ nhìn về phía xa xa. Thiếu nữ khoác trên mình một bộ váy màu hoa hồng khô vừa xuất hiện trong Paris Haute Couture vừa rồi.
- Cô Dương, chúng tôi có thể lên món được chưa ạ? - Phục vụ cúi đầu đặt tay lên ngực nhẹ giọng hỏi thiếu nữ.
Dương Ni Ni mỉm cười lắc đầu khẽ giọng nói:
- Đợi thêm một chút!
Hôm nay Dương Ni Ni mặc trang phục bản thân tự tin nhất, đeo trang sức đắt tiền nhất, nhưng trong lòng vẫn buồn bã không yên. Chuông nhà thờ bên kia bờ sông rung lên điểm năm giờ chiều, khiến đàn chim bồ câu đậu trên mái ngói sợ hãi bay đi mất.
Dương Ni Ni mở tệp ghi âm bản thân vừa nhận được vào hôm qua, dù đã đưa cho nhân viên công ty xác minh đoạn ghi âm này là hoàn toàn thật, không hề có sự can thiệp của bất kỳ thiết bị làm giả nào nhưng Dương Ni Ni dường như vẫn chưa thể tin nổi. Trong đoạn ghi âm, Trần Hiểu Sinh thẳng thừng nói ra hắn ta qua lại với cô chỉ vì muốn lợi dụng Dương thị mà thôi.
Cuộc hẹn này Dương Ni Ni đã chuẩn bị từ rất lâu, đây vốn dĩ là kỷ niệm năm tháng bên nhau giữa cô và Trần Hiểu Sinh. Thế nhưng chỉ mới mấy ngày trước thôi, Trần Hiểu Sinh vẫn còn thề thốt chỉ yêu mình Chương Hàm Yên, muốn cùng Chương Hàm Yên quay lại, xóa bỏ mọi hiểu lầm. Chương Hàm Yên cuối cùng từ chối hắn ta, còn gửi đoạn ghi âm này đến cho cô.
Dương Ni Ni phiền chán lướt một vòng mạng xã hội, tất cả đều là tin tức tiêu cực của Trần Hiểu Sinh. Trần Hiểu Sinh bạo lực bạn diễn, Trần Hiểu Sinh quấy rối tình dục, Trần Hiểu Sinh cố ý giết người, Trần Hiểu Sinh diễn xuất tệ hại, Trần Hiểu Sinh muốn mua giải Ảnh đế, Trần Hiểu Sinh, Trần Hiểu Sinh,... Dương Ni Ni vứt điện thoại sang một bên, hai tay ôm đầu.
- Ni Ni, em làm sao thế, không khỏe ư?
Là giọng của Trần Hiểu Sinh, hắn ta đã đến rồi, Dương Ni Ni hít một hơi sâu ngẩng đầu, vành mắt đã ửng đỏ.
- Không sao, sức khỏe tôi không tốt thường xuyên mất ngủ anh cũng biết mà!
Trần Hiểu Sinh ôm một bó hoa hồng lớn đặt lên bàn. Dương Ni Ni miễn cưỡng nhận lấy, cô nhìn kỹ mới phát hiện đôi mắt hắn ta trũng sâu, gương mặt hóp háp, cả người gầy rộc.
- Gần đây công việc anh không suôn sẻ sao?
Trần Hiểu Sinh ừ một tiếng, chuyện đã đến nước này hắn ta cũng không có ý giấu giếm.
- Anh vì yêu em nên mới quyết định chia tay Chương Hàm Yên... thế nhưng cô ta không đồng ý cứ nhất quyết níu kéo còn truyền thông bẩn giả làm hại anh...
- Nói tiếp! - Dương Ni Ni nâng hàng mày.
Sau một giây lúng túng Trần Hiểu Sinh liền mở giọng van cầu.
- Bên công ty đã cắt hợp đồng còn muốn anh đền bù... anh... thật sự không gánh nổi...
- Thế nên anh đã tìm đến Chương Hàm Yên cầu xin nhưng lại bị cô ta từ chối, cùng đường mạt vận mới bấu víu lấy tôi?
Không nghĩ Dương Ni Ni đã phát giác mọi chuyện, Trần Hiểu Sinh vội vàng nắm lấy tay Dương Ni Ni, hốt hoảng giải thích:
- Em đừng tin lời người ngoài mà nghi ngờ anh... anh gặp Chương Hàm Yên là vì muốn chia tay cô ta... anh chỉ yêu mình em thôi Ni Ni à... Chương Hàm Yên là Ảnh hậu cho nên anh mới... lợi dụng cô ta để... để thăng tiến... mỗi ngày anh đều mong nhớ em đến phát điên... nhìn cô ta liền thấy tởm lợm...
Dương Ni Ni giật ống tay áo thoát khỏi Trần Hiểu Sinh, run rẩy mở đoạn ghi âm đã được lưu trong điện thoại.
- Nghe đi!
Toàn bộ cuộc trò chuyện giữa Trần Hiểu Sinh và Chương Hàm Yên cứ thế được phát lên. Hắn ta dường như chết lặng, đôi mắt đục ngầu vô hồn trừng trừng không chớp.
Dương Ni Ni ngoại trừ đau lòng cũng chỉ có đau lòng, tuy nước mắt lăn dài nhưng vẫn cứng cỏi nói:
- Anh nghe rõ rồi thì cút đi, từ nay về sau đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa, một tên diễn viên quèn với nhân cách giẻ rách như anh không xứng để bước chân vào Dương thị!
Dương Ni Ni mím môi chạy vội ra ngoài, vừa bước vào thang máy liền đụng phải Chương Hàm Yên.
- Sao cô lại ở đây? - Dương Ni Ni kinh ngạc hỏi.
Chương Hàm Yên không đáp thản nhiên chìa tay đưa qua Dương Ni Ni một hộp phấn. Dương Ni Ni rất nhanh liền hiểu ý của Chương Hàm Yên, vội vàng trang điểm che khuất vệt nước mắt, tô màu son mới tươi tắn hơn. Cả hai sóng vai nhau rời khỏi khách sạn, còn cùng nhau đi bộ một đoạn đường.
Chương Hàm Yên hít thở vị không khí mát mẻ sau mưa, nói:
- Đừng để đến khi bị bán còn giúp người khác đếm tiền, dù sao cũng chúc mừng cô đã thoát khỏi tên khốn kiếp Trần Hiểu Sinh.
Dương Ni Ni không cười nổi, chỉ nhẹ giọng trả lời:
- Cảm ơn cô!
Tài xế riêng của Dương Ni Ni đã đến, Chương Hàm Yên tự nhiên vẫy tay tạm biệt. Đây là lần gặp mặt đầu tiên, cũng có thể là lần gặp mặt duy nhất của cả hai. Không khí giữa hai người phụ nữ có thể hòa bình như vậy bởi vì đối với việc này Chương Hàm Yên không sai, Dương Ni Ni không sai, người duy nhất sai ở đây chính là Trần Hiểu Sinh.
Chiếc ô tô đen bóng từ đâu trờ tới còn bóp còi inh ỏi, Chương Hàm Yên cau mày nhìn Thẩm Vũ Thần từ bên trong bước ra còn dang tay định ôm lấy cô.
- Bảo bối lên xe về nhà nào!
Chương Hàm Yên sắc mặt tối sầm, nhấm nhẳn hỏi:
- Ai là bảo bối của anh?
- Em chưa xem tin tức sao? Báo chí vừa đưa tin chúng ta là người yêu của nhau đấy! - Thẩm Vũ Thần ra vẻ vô tội trả lời.
Chương Hàm Yên vội vàng mở điện thoại, hàng loạt các trang báo điện tử đều đăng hình ảnh Chương Hàm Yên và Thẩm Vũ Thần mang nhẫn đôi cùng tiêu đề cả hai đang bí mật hẹn hò. Chiếc nhẫn ấy Chương Hàm Yên đã mang rất nhiều năm, từ khi cô còn chưa nổi tiếng.
- Nó vốn dĩ là nhẫn đơn, làm sao anh có chiếc thứ hai vậy? - Chương Hàm Yên liếc nhìn Thẩm Vũ Thần đang tủm tỉm cười bên cạnh.
- Nếu có lòng thì sẽ tìm được thôi! - Thẩm Vũ Thần nắm lấy tay Chương Hàm Yên cùng lên xe, động tác vô cùng âu yếm.
Kỳ thực Thẩm Vũ Thần đã thích Chương Hàm Yên từ rất lâu rồi. Còn nhớ khi ấy anh bị người ta hại mất giọng hát đang từ đỉnh cao lại ngã xuống vực thẳm, mỗi ngày trôi qua đều như địa ngục. Thời khắc duy nhất vui vẻ có lẽ là khi Chương Hàm Yên và mẹ sắp sửa dọn hàng, anh sẽ dùng năm đồng mua một bát sủi cảo. Bởi vì anh luôn đến trễ nên bát sủi cảo "vét đáy nồi" cũng nhiều hơn mọi người.
Tình yêu đôi khi xuất phát từ những điều nhỏ bé giản dị nhất. Giống như Thẩm Vũ Thần chỉ cần năm đồng sủi cảo khuyến mãi thêm nụ cười tươi tắn của Chương Hàm Yên liền nhất kiến chung tình, mười năm si mê.
...***...
"Nhạn Ẩn Đáy Mắt" công chiếu thành công vang dội, doanh thu phòng vé không ngừng tăng lên phá hàng loạt kỷ lục. Dàn diễn viên tham gia bộ phim được người người nhà nhà biết đến, độ nổi tiếng càng thêm tăng cao.
Bữa tiệc cuối cùng chia tay đoàn làm phim được tổ chức tại một nhà hàng ấm cúng, ai nấy đều rất vui vẻ, bàn luận xôn xao.
- Chúc mừng cậu Phó được đề cử diễn viên phụ xuất sắc nhất trong liên hoan phim Hoa Tượng. - Chương Hàm Yên nâng ly hướng về phía Phó Tư Thiên.
Phó Tư Thiên cúi đầu cảm ơn, cung kính uống cạn ly rượu.
- Tất cả là nhờ có tiền bối nâng đỡ!
Một người trong đoàn phim chép miệng nhắc lại chuyện cũ:
- Duyên phận đấy, phim khi đó sắp hoàn thành thì nổ ra vụ bê bối của Trần Hiểu Sinh... nếu như để hắn ta diễn chưa chắc đã thành công như thế này...
Thẩm Vũ Thần ho nhẹ một tiếng, người kia biết ý cũng im lặng. Thẩm Vũ Thần nhìn qua Chương Hàm Yên thấy cô vẫn điềm nhiên cắt thịt nướng cũng yên tâm hơn, liền hô hoán vui vẻ tạo không khí náo nhiệt:
- Nào uống rượu đi... gọi thoải mái tính hết vào cho Thẩm gia...
Thẩm Vũ Thần trong lòng bồn chồn, hôm nay anh đã quyết định sẽ tỏ tình với Chương Hàm Yên.