Nữ Phụ Nghịch Tập Trừng Trị Tra Nam

Chương 2: Ảo Cảnh Thứ Nhất:PHẾ VẬT QUÝ PHI (2)




Tì nữ Nhị Hồng nghe Chương Hàm Yên hét lớn thì cũng giật nảy mình. Chương Hàm Yên lúc này mới trấn định bản thân, dù sao giọng nói của Hệ thống cũng chỉ mình nàng nghe được.
- Bản cung không sao... À đem giấy bút lại đây.
Nhị Hồng nhanh chóng dâng lên văn phòng tứ bảo, Chương Hàm Yên đắn đo hồi lâu rồi viết một phong thư gửi về nhà mẹ. Dù sao nàng cũng xuất thân từ Định Quốc Hầu phủ, trong tay cũng có một ít nhân lực, chút việc vặt này không phải là không thể làm được. Chương Hàm Yên muốn tranh thủ thời gian cấm túc nhờ thế lực Định Quốc Hầu điều tra tường tận về Giang Kim Hoa và Lương Vương.
Vấn đề lớn nhất của Chương Hàm Yên lúc này chính là không có hài tử. Sở dĩ Giang Kim Hoa có thể tác quái trước mặt nàng phần lớn đều nhờ vào cái thai trong bụng, Chương Hàm Yên nàng vốn dĩ không có phúc phần đó. Nguyên chủ vào cung đã bảy năm sợ rằng thuốc vô sinh uống vào còn nhiều hơn ăn cơm, cái bụng coi như hết hi vọng. Huống hồ Chương Hàm Yên lúc này vô cùng kinh tởm Vạn Minh Đế làm sao có thể vì hắn ta mà mang thai. Nếu đã không sinh được thì phương án tốt nhất chính là nhận nuôi.
Chương Hàm Yên lẩm nhẩm tính toán, trong cung hiện nay có bốn Hoàng tử. Đại Hoàng tử do đích thân Huệ Phi sinh dưỡng. Nhị Hoàng tử của Yến Tần đầu óc không được thông minh, ngơ ngơ ngác ngác thiểu năng trí tuệ. Tam Hoàng tử thì lại vì nhà mẹ phạm tội mưu phản mà bị tước toàn bộ quyền lực đày ra Hành cung bên ngoài.
Như vậy chỉ còn duy nhất Tứ Hoàng tử, xuất thân Tứ Hoàng tử không cao, vốn do một lần Vạn Minh Đế say rượu chung đụng cung nữ mà sinh ra. Tứ Hoàng tử chỉ vừa bốn tuổi, tuổi nhỏ dễ dạy, Chương Hàm Yên nghĩ đi nghĩ lại thì đây chính là nhân tuyển thích hợp nhất.
Vốn dĩ Chương Hàm Yên không phải không thể nhận nuôi hài tử, chỉ là trước kia nguyên chủ thân thể này yêu Vạn Minh Đế đến cuồng si một lòng muốn vì hắn ta sinh con đẻ cái. Còn Chương Hàm Yên nàng đối với hắn ta không hề có tình cảm, việc nhận nuôi con cũng thông suốt hơn rất nhiều.
Nửa đêm, Chương Hàm Yên không thể nào ngủ được, ký ức nguyên chủ lần lượt chạy qua não nàng như một thước phim chiếu chậm.
Năm xưa khi Vạn Minh Đế mới chỉ là một Tuyên Vương, hắn đã từng hứa hẹn rất nhiều với Chương Hàm Yên. Thời điểm đó Thái tử đương triều nhận thấy Tuyên Vương có khả năng đoạt đích nên năm lần bảy lượt bày mưu hãm hại.
Lần thứ nhất chính là vào Tiết Vạn Thọ tiên đế, Tuyên Vương bị Thái tử hạ độc dược vào rượu, Chương Hàm Yên không ngại thân mình giúp hắn uống cạn ly rượu độc. Chương Hàm Yên từng nghĩ bản thân sẽ không sống nổi, may mắn thay huynh trưởng trong nhà cầu được thần y nên nàng mới có thể tránh được một kiếp.
Lần thứ hai đại quân Ô Hoàn tiến hành xâm lược, chỉ trong một tháng Đại Yến mất đi chín thành. Thái tử lại khẩn xin tiên đế để Tuyên Vương ra trận, ngày hắn đi nàng đã trao một chiếc khăn lụa đỏ với mong muốn hắn khải hoàn quay về. Nhưng số mệnh trêu đùa con người, Tuyên Vương ra trận mất tích, Chương Hàm Yên một đêm quỳ dưới tuyết lạnh khẩn cầu phụ thân cùng huynh trưởng xuất quân ứng cứu. Cuối cùng hắn không chỉ bình an quay về mà còn đánh tuổi được giặc Ô Hoàn.
Thế rồi hắn đăng cơ xưng là Vạn Minh Đế, nàng tiến cung trở thành Vinh Quý Phi với lời hứa chỉ cần có hài tử bất kể nam hay nữ nàng đều sẽ trở thành Hoàng hậu. Chương Hàm Yên chờ đợi bảy năm, nguyệt sự đều đặn vẫn hoàn đều đặn. Đôi lúc nàng bất lực đến mức tự tay móc họng mình mong muốn cơn buồn nôn ảo tưởng ấy sẽ trở thành triệu chứng hoài thai thực sự. Thế nhưng thời gian càng trôi qua nàng càng thêm vô vọng. Người mới lần lượt vào cung, những đứa trẻ cũng lần lượt ra đời.
Mỗi khi có một cung nhân hoài thai theo thông lệ cả Hoàng cung đều sẽ thắp đèn lồng đỏ. Nàng cứ thế nhìn hàng vạn chiếc đèn lồng được thắp lên rồi lại tháo xuống mỗi đêm, nhưng chưa từng có một chiếc nào dành riêng cho bản thân nàng.
Dưới ánh trăng mùa xuân man mác, Chương Hàm Yên tỉ mẩn thêu một bài thơ trên khăn lụa đỏ nhờ Nhị Hồng gửi đến Chính Long điện, cung điện của Vạn Minh Đế. Vạn Minh Đế cho dù có bạc tình đến độ nào cũng không thể quá mức thể hiện ra bên ngoài. Bởi vì sau lưng Chương Hàm Yên nàng còn một Định Quốc Hầu hùng mạnh. Đêm đó Chương Hàm Yên ngủ rất ngon, giấc ngủ không chút mộng mị.
Cấm túc đã hơn một tháng, bài thơ thêu trên khăn lụa được gửi đi cũng ngần ấy thời gian.
Từ sáng sớm Chương Hàm Yên đã nghe thấy thanh âm ồn ào náo nhiệt, cung nữ hạ nhân xung quanh đều tất bật rộn ràng. Chương Hàm Yên ngáp dài uể oải ngồi dậy, Nhị Hồng vừa trông thấy nàng tỉnh liền vội vã đem nước rửa mặt cùng lược chải đầu đến.
Chương Hàm Yên đánh răng bằng muối trà, lại nhắc nhở:
- Chọn kiểu tóc đơn giản một chút.
Nhị Hồng a lên một tiếng, đôi mắt tròn xoe lúng liếng hướng ra bên ngoài.
- Chủ nhân, Quang Tổng quản vừa truyền khẩu dụ trưa nay Hoàng thượng sẽ đến cung chúng ta dùng cơm... Nương nương vẫn nên trang điểm kỹ lưỡng thì hơn!
Chương Hàm Yên cười nhạt, ý vị thâm trường.
- Cho dù bản cung có trang điểm đẹp hơn nữa thì Bệ hạ cũng sẽ không vì vậy mà yêu thích bản cung hơn Giang thị kia!
Nhị Hồng không đáp lời, nỗi khổ trong lòng chủ tử một tì nữ như nàng không thể nào hiểu hết. Sau khi vấn một kiểu tóc đơn giản, chọn y phục thường ngày sắc lụa vàng nhạt thêu hoa cúc trắng, Nhị Hồng liền đỡ Chương Hàm Yên ra ngoài tắm nắng.
Kỳ thực Chương Hàm Yên không bất ngờ về khẩu dụ này của Vạn Minh Đế, dù sao thì nàng cùng hắn ta đã có bảy năm ân ái. Khăn tay đỏ thêu thơ kia vừa hay nhắc lại giai đoạn hắn ta khó khăn nhất. Đây không chỉ là tình cảm nam nữ mà còn là nghĩa quân thần với Định Quốc Hầu phủ. Nhưng quân vô hí ngôn, nếu như hôm trước vừa hạ lệnh cấm túc đến hôm sau lại bãi bỏ thì sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, vì thế thời gian một tháng chính là tốt nhất.
Chương Hàm Yên ngồi bên thủy tạ ngắm cá bơi, còn nhẩn nha bóc vỏ một quả nho. Nhìn thấy phía xa xa đã xuất hiện cờ lọng Vạn Minh Đế, Chương Hàm Yên trong lòng phỉ nhổ, nàng không sợ tra nam, chỉ sợ đã là tra nam còn ngụy quân tử.
"Hoàng thượng giá lâm!"
Chương Hàm Yên miễn cưỡng trưng ra một nụ cười xã giao lấy lệ, nói với Nhị Hồng:
- Tranh thủ hít thở chút không khí thanh sạch đi kẻo lát nữa người đông nghiệp nặng chướng khí ngập trời!
Chương Hàm Yên vờ như bị bất ngờ vội vàng bước chân thi lễ, Vạn Minh Đế định đỡ nàng lên nhưng Chương Hàm Yên lại nhanh chóng rút tay về. Vạn Minh Đế hơi nhíu mày nhìn nàng, sau đó tiến vào đại sảnh.
Chương Hàm Yên đây chính là dùng chiêu thức "lạt mềm buộc chặt" trong truyền thuyết. Nam nhân dù sao vẫn là nam nhân, có là vua chúa hay dân thường vẫn phải vướng mắc một chút tiểu xảo tâm lý.
- Nghe nói nàng muốn nhận nuôi một hài tử?
Vạn Minh Đế vừa gắp thức ăn vừa hỏi. Chương Hàm Yên cũng không che giấu, từ tốn gật đầu.
- Thần thiếp một mình ở Trường Xuân cung nhiều phần cô đơn, thiết nghĩ nếu như có một đứa trẻ bi bô trò chuyện hẳn là sẽ vui vẻ hơn rất nhiều...
"Dung Phi nương nương đến!"
Ánh mắt Vạn Minh Đế thoáng chốc đã sáng lên, Chương Hàm Yên khinh bỉ nhìn theo hắn, liền thấy Giang Kim Hoa một tay ôm bụng một tay phất khăn hành lễ. Vạn Minh Đế lập tức đỡ lấy nàng ta ngồi cạnh mình, đến chân cũng không cho khụy xuống.
- Giang nhi của Trẫm vì sao không ở cung dưỡng thai lại chạy đến nơi này?
Vạn Minh Đế âu yếm hỏi, Giang Kim Hoa nũng nịu ghé đầu vào vai hắn đáp lời:
- Thần thiếp nghe nói Chương Phi muốn nhận nuôi một Hoàng tử nên đến chia vui, dù sao nhận nghĩa tử cũng là đại sự... Mẹ quý nhờ con!
Mấy chữ cuối Giang Kim Hoa cố tình nhấn mạnh, hàm ý ám chỉ Chương Hàm Yên ganh tị với cái thai trong bụng nàng ta nên mới gấp rút nhận con nuôi.
Chương Hàm Yên cười như không cười, hướng mắt đến cái bụng đã hơi nhô lên của Giang Kim Hoa.
- Mấy lời mẹ quý nhờ con này bản cung không dám nhận, dẫu bản cung có nhận nuôi hài tử thì cũng chỉ là nghĩa mẫu nào có thể so sánh với Dung Phi tự mình thân sinh hài tử. Nếu nói mẹ quý nhờ con, Dung Phi hẳn là trông cậy được hơn bản cung rất nhiều.
Lời của Chương Hàm Yên trong bông có kim, hậu cung trước giờ không thiếu âm mưu quỷ kế. Cái bụng của Giang Kim Hoa hiện tại không chỉ một mình Chương Hàm Yên lưu tâm mà còn đang bị rất nhiều người khác nhìn chằm chằm vào, ví như Huệ Phi mẹ ruột của Đại Hoàng tử.
- Thần thiếp Huệ Phi Trịnh thị tham kiến Hoàng thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Chương Hàm Yên chớp mắt nhìn Huệ Phi một cái, quả là vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến. Xem chừng việc nàng muốn nhận con nuôi đã lan truyền khắp hậu cung rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.