Tiệc thưởng hoa được tổ chức giữa hoa viên biệt phủ Chương gia rộng lớn, Chương Hàm Yên từ xa đảo mắt đánh giá một vòng. Có một vài người Tây mang âu phục, một vài vương công quý tộc triều đình vận triều phục Mãn Thanh, một vài quan chức quân đội khoác quân trang nghiêm chỉnh và cả đại nhân vật cô muốn gặp mặt nhất Đổng gia phương Nam cũng có mặt.
Đây là loại tiệc thưởng hoa thuần túy bao gồm trà quý cùng điểm tâm ngon miệng. Nhìn thấy Tiêu Mặc và Chương Ngạn Lâm đều đã xuất hiện, Chương Hàm Yên mới trưng lên nụ cười xã giao giả tạo đến trước mặt khách nhân chào hỏi một vòng.
Chương Ngạn Lâm tất nhiên không để ý đến Chương Hàm Yên, vội vội vàng vàng đi tìm Tiêu Ngọc Nhi. Còn Tiêu Mặc thì bình thản tựa người vào gốc lê hoa dường như đang chờ đợi cô.
Tiêu Mặc vẫn như thường ngày mặt y phục đen cùng áo khoác dài chấm gối trùm kín đầu, bộ dáng y uể oải hoàn toàn tương phản với cảnh sắc muôn hồng nghìn tía nơi đây. Chương Hàm Yên đem một đĩa bánh quế hoa đến cạnh Tiêu Mặc.
- Họ Đổng đó không giống như người nắm giữ Bích Hải châu! - Chương Hàm Yên vừa đưa đĩa bánh qua bên y vừa nói.
Tiêu Mặc lịch sự lấy một miếng bánh nhỏ, vị ngọt gắt khiến y khẽ nhăn mày.
- Làm sao cô biết?
- Bích Hải châu phải được nuôi bằng máu của hấp huyết nhân, tức là luôn luôn giữ ở bên người, bộ dáng của họ Đổng lại không hề có chút e dè nào. - Chương Hàm Yên phân tích.
Tiêu Mặc rơi vào trầm tư, Chương Hàm Yên đánh giá biểu tình y, không nhịn được mới hỏi:
- Tiêu đại quan nhân anh là làm việc dưới trướng quân đội Nam Đông ư?
Tiêu Mặc gật đầu thừa nhận, lại nói thêm:
- Tư lệnh Nam Đông vốn là quan chức cấp cao từ phương Bắc đến, ông ta rất thích tìm hiểu các loại truyền thuyết địa phương vì thế đã vô tình nghe được những mẩu chuyện về hấp huyết nhân.
- Hóa ra là thế! - Chương Hàm Yên cười nhạt. - Ông ta thuê anh nghiên cứu thành phần máu của hấp huyết nhân chính là vì muốn tìm được phương thức trẻ mãi không già? Chương Ngạn Lâm cũng là hấp huyết nhân, vì sao anh không đem hắn ta ra làm thí nghiệm?
Tiêu Mặc nghiêng đầu nhìn Chương Hàm Yên, ngũ quan y rất đẹp, tuấn mỹ vô song, nếu như y sống ở thời hiện đại sợ rằng những nam thần ảnh đế đều phải thua xa.
- Chương Ngạn Lâm đã cam kết sẽ chỉ điểm nơi cư trú của tất cả hấp huyết nhân thuần chủng, vả lại hắn ta còn là người mà em gái tôi yêu.
Không muốn trò chuyện dông dài, Chương Hàm Yên vào vấn đề chính.
- Tôi đã cho người điều tra, họ Đổng đi từ phương Nam đến đây bằng tàu hỏa, còn bao trọn cả con tàu. Nếu như ông ta đang giữ Bích Hải châu, thì trên đường về nhất định sẽ dùng máu nuôi ngọc. Chúng ta chỉ cần lên tàu liền có thể tra được tung tích của Bích Hải châu.
- Được! - Tiêu Mặc cũng không phản đối, hoàn toàn nghe theo Chương Hàm Yên sắp xếp.
Buổi tiệc đến hồi náo nhiệt, giữa hoa viên Chương Ngạn Lâm và Tiêu Ngọc Nhi đang khiêu vũ. Những năm gần đây thương nhân ngoại quốc đến đại lục buôn bán rất nhiều vì thế góp phần du nhập văn hóa phương Tây. Chương Ngạn Lâm dùng ánh mắt vô cùng tình tứ ngắm Tiêu Ngọc Nhi mà Tiêu Ngọc Nhi cũng thể hiện bản thân đang rất thẹn thùng âu yếm nhìn Chương Ngạn Lâm. Cả hai cứ thế kết thúc điệu nhảy trong sự tán dương của mọi người.
- Chậc! Đúng là trai tài gái sắc! - Chương Hàm Yên trào phúng điệu cười.
Chỉ là cảnh tượng vui vẻ này duy trì chưa được bao lâu thì một người làm trong phủ đang bưng bê ly tách vội vội vàng vàng va phải Tiêu Ngọc Nhi. Mấy món đồ sứ vỡ tan tành, còn cắt vào tay Tiêu Ngọc Nhi một vết thương dài.
Mùi máu xộc lên khắp không khí, nhưng trái ngược với Chương Hàm Yên nghĩ, máu của Tiêu Ngọc Nhi không tanh hôi mà vô cùng thơm, tựa như một đóa hoa nở trong sương sớm. Trong bữa tiệc có rất nhiều hấp huyết nhân, vừa ngửi được mùi máu thơm tho đặc biệt đôi mắt của một số người đã đỏ lên.
Tiêu Mặc đột ngột nắm lấy tay Tiêu Ngọc Nhi lôi đi.
- Về nhà!
- Không... anh buông em ra... - Tiêu Ngọc Nhi vùng vẫy quyết liệt.
Dường như cùng lúc Chương Ngạn Lâm đã kéo cánh tay còn lại của Tiêu Ngọc Nhi, khiêu khích ánh nhìn.
- Tiêu đại quan nhân, em gái của anh đã nói không đi rồi!
Tiêu Mặc cau mày, giữa chốn đông người không thể khinh suất nên đành miễn cưỡng buông tay.
- Em muốn ở lại với hắn ta hay quay về?
Tiêu Ngọc Nhi rưng rưng đôi mắt đẫm nước nhìn Tiêu Mặc một lần sau đó nép vào lồng ngực của Chương Ngạn Lâm.
- Em muốn... ở lại...
Ánh mắt Tiêu Mặc trầm hẳn xuống tối tăm cực điểm, sau đó y lặng lẽ rời khỏi buổi tiệc. Không rõ vì sao lúc này nội tâm Chương Hàm Yên lại dâng lên cảm giác vô cùng bất an, liền phân phó người chữa trị vết thương cho Tiêu Ngọc Nhi rồi vội vã đuổi theo Tiêu Mặc.
...***...
Đoạn đường từ phủ Chương gia về đến nơi ở của Tiêu Mặc không xa, nhưng phải băng qua một cánh rừng nhỏ. Bầu trời đêm ảm đạm, bốn bề hun hút tối, ô tô của Tiêu Mặc không rõ nguyên nhân vì sao lại chết máy, khiến y phải cùng tài xế ra ngoài kiểm tra.
Tài xế vừa bước xuống đã bị một mũi dao găm trong bóng tối phi đến xuyên thẳng qua yết hầu chết ngay lập tức. Tiêu Mặc khựng lại một giây, thần kinh căng như dây đàn, dao găm lại bắt đầu phóng tới, đoán chừng phải hơn mười chiếc.
Thân thủ Tiêu Mặc tuy rất tốt nhưng một khi đối phương quyết định tập kích thì chứng tỏ đã có kế hoạch cực kỳ rõ ràng. Lượt dao găm thứ ba tăng gấp đôi số lượng, tuy Tiêu Mặc dựa vào thành ô tô tránh được không ít nhưng y biết đây không phải là kế sách lâu dài khi kẻ địch vẫn đang kín kẽ ẩn nấp trong bóng đêm.
Thời điểm Tiêu Mặc phỏng chừng bản thân sẽ bị vây ráp đến chết, thì từ trong rừng vang lên một tiếng pháo hiệu. Chỉ sau nửa giây ánh sáng từ pháo hiệu đã rọi soi một khoảng không gian rộng lớn. Nhiệt lượng pháo hiệu rất cao, nếu nhìn gần giác mạc có thể bị bỏng dẫn đến mù lòa, vì thế ánh sáng tỏa ra cực kỳ mạnh, tựa như ban ngày. Tiêu Mặc dựa vào ánh sáng từ pháo hiệu phát hiện ra vị trí của những sát thủ đang ẩn nấp kia, y rút dao ở bên hông thần tốc áp sát bọn chúng.
Ánh sáng pháo hiệu suy yếu, cả khu rừng lần nữa chìm vào bóng đêm. Tiêu Mặc đi một vòng rừng, chân không gây tiếng động. Y dựa theo âm thanh côn trùng ri rỉ kêu để che giấu hành tung bản thân, cứ tiếp cận được một tên liền cắt cổ ngay lập tức, thoáng chốc y đã đếm được tám tên sát thủ.
Đột ngột từ phía sau vang lên tiếng cành cây khô giòn gãy, Tiêu Mặc còn chưa kịp quay lại đã cảm nhận được đầu súng chạm vào gáy. Y chậm chạp đưa hai tay lên cao, cổ họng như nuốt phải một ngụm khí lạnh băng giá vô cùng.
- Bích Hải châu ở đâu? - Giọng nam trung niên khàn khàn lên tiếng.
Máu trong huyết quản của Tiêu Mặc dường như ngừng lại, hóa ra những tên sát thủ này lại có cùng một mục đích với y.
- Tôi không biết!
Đầu súng càng dí mạnh hơn, người kia dùng tay còn lại rút một con dao thọc sâu vào bả vai Tiêu Mặc, mùi máu tanh ngọt thoang thoảng tỏa ra. Tiêu Mặc cắn răng nhịn đau, nhưng cuối cùng vẫn không chống đỡ được lập tức ngã xuống. Trong lúc ý thức mơ hồ y dường như nhìn thấy hình dáng Chương Hàm Yên xuất hiện đánh gục tên sát thủ.
- Tiêu Mặc! Tiêu Mặc! - Chương Hàm Yên vỗ vỗ vào gò má y cố gắng đánh thức nhưng không thành công.
Chương Hàm Yên rọi đèn pin thăm dò vết thương trên vai y, rõ ràng chỉ là đâm một nhát, thế mà máu lại chảy đến không ngừng. Chương Hàm Yên nhìn dịch đen bôi trên lưỡi dao trong lòng liền lạnh đi, là tử trùng hương. Tâm trí Chương Hàm Yên lập tức xuất hiện nghi vấn, Tiêu Mặc không phải là hấp huyết nhân, vì sao sát thủ lại dùng tử trùng hương lên người y.