Mờ sáng, Tiêu Ngọc Nhi nằng nặc đòi quay về phủ, Chương Hàm Yên tất nhiên không muốn giữ nên ra vẻ rộng lượng cho người gọi Chương Ngạn Lâm đến đón Tiêu Ngọc Nhi. Dù sao hiện tại cô và Tiêu Mặc đã tra ra được phần nào chân tướng, cũng không cần Tiêu Ngọc Nhi vướng chân vướng tay ở lại phủ làm con tin nữa.
Tiêu Mặc đứng trước cổng lớn Chương gia nhìn theo xe ô tô Chương Ngạn Lâm từ từ lăn bánh, mi gian không tự chủ nhíu chặt. Chương Hàm Yên nhận ra biểu tình y khác thường liền đến bên cạnh.
- Anh đang lo lắng cho hai người bọn họ sao? Thân thủ của Chương Ngạn Lâm cũng không phải dạng tầm thường!
Tiêu Mặc lắc đầu, thành thật đáp:
- Tôi không yên tâm!
- Vậy chúng ta đi theo bọn họ! - Chương Hàm Yên đề nghị.
Tiêu Mặc lập tức đồng ý cùng cô lên một chiếc xe khác. Y lái xe vô cùng cẩn thận, chậm rãi bám đuôi ô tô của Chương Ngạn Lâm, chỉ là dường như Chương Ngạn Lâm đoán được có người đang theo dõi mình lập tức đổi đường tắt tăng ga. Tiêu Mặc không thông thuộc địa thế nơi này, sau một hồi liền bị mất dấu.
...***...
- Chương Hàm Yên rốt cuộc muốn gây thêm phiền phức gì... còn cho người bám theo chúng ta! - Chương Ngạn Lâm bực dọc lên tiếng, đập mạnh tay vào vô lăng.
Tiêu Ngọc Nhi quay đầu nhìn lại không trông thấy xe của Chương Hàm Yên nữa liền an tâm hơn rất nhiều.
- Biết đâu cô ta còn tình cảm với anh... nên mới muốn theo dõi anh...
Chương Ngạn Lâm âu yếm nhìn Tiêu Ngọc Nhi, dịu giọng dỗ dành:
- Người anh yêu nhất trên đời này là em... anh có thể hi sinh toàn bộ người thân và bằng hữu... chỉ để được ở bên cạnh em...
Ô tô phóng nhanh ra ngoại thành, lúc này bình minh vừa ló dạng. Tiêu Ngọc Nhi phấn khích ngắm nhìn cảnh sắc thôn dã. Nào ngờ vừa rời khỏi khu vực đông dân cư thì cả hai bị tập kích.
Chương Ngạn Lâm quả thật thân thủ không tồi, nhưng để một địch mười thì không có khả năng rất nhanh đã bị khống chế. Thế nhưng đám sát thủ cũng không có ý lấy mạng Chương Ngạn Lâm, chỉ đơn giản muốn bắt sống hắn.
Một tên sát thủ lên tiếng:
- Ông chủ của chúng tôi chỉ muốn thương lượng, không muốn làm hại hai vị!
- Thương lượng? Tôi với các người không quen không biết, làm sao có thể thương lượng! - Chương Ngạn Lâm rống lên.
- Người chúng tôi muốn thương lượng không phải là cậu, mà là cô Tiêu! - Tên sát thủ kiên nhẫn đáp.
Tiêu Ngọc Nhi lúc này vẫn đang kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt. Chương Ngạn Lâm bị trói gô bằng dây thừng, khắp người bê bết máu. Không những thế ở phía sau súng của tên sát thủ đã lên đạn kề sẵn vào đầu Chương Ngạn Lâm.
- Các người muốn tôi làm gì... chỉ cần thả anh ấy ra... tôi đều sẽ làm... - Tiêu Ngọc Nhi quỳ thụp xuống, hốt hoảng cầu xin.
- Cô Tiêu thông minh lắm! Chúng tôi cần cô hạ loại độc dược này lên người Tiêu Mặc! - Nói rồi tên sát thủ ném một bọc giấy về phía Tiêu Ngọc Nhi.
Tiêu Ngọc Nhi tuy đã nhặt bọc giấy lên nhưng vẫn luôn miệng phản kháng.
- Không... anh trai tôi... các người sao lại muốn giết chết anh trai tôi...
Mấy tên sát thủ liếc nhìn nhau một cái rồi nói:
- Thứ này tuy có thể khiến Tiêu Mặc suy yếu nhưng không thể giết chết được y, chỉ cần cô ngoan ngoãn làm theo chúng tôi đảm bảo Chương Ngạn Lâm sẽ được an toàn gặp lại cô!
Thỏa thuận đạt được Chương Ngạn Lâm liền bị đám sát thủ đưa đi, bỏ lại Tiêu Ngọc Nhi thẫn thờ ngồi bệt trên nền đất bẩn thỉu. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu thì Tiêu Mặc và Chương Hàm Yên mới đuổi kịp. Tiêu Ngọc Nhi vừa trông thấy anh trai, ủy khuất nổi lên liền ôm lấy Tiêu Mặc nức nở khóc.
Tiêu Mặc dìu Tiêu Ngọc Nhi lên xe, lại cẩn thận quan sát bên ngoài một chút, mọi dấu vết để lại đều cho thấy nơi này đã xảy ra một trận hỗn chiến. Tiêu Mặc hướng mắt đến Chương Hàm Yên, hỏi:
- Cô Chương nghĩ như thế nào?
- Tôi chỉ thắc mắc vì sao đám người này lại muốn bắt Chương Ngạn Lâm mà không phải em gái anh! - Chương Hàm Yên xoa xoa đôi tay vào nhau nói.
Tiêu Mặc quay đầu nhìn Tiêu Ngọc Nhi đang run rẩy trong xe, trực tiếp trả lời:
- Có thể đám người này là sát thủ của họ Đổng nên mới bắt Chương Ngạn Lâm làm con tin, muốn uy hiếp Chương gia. Dù sao họ Đổng cũng từ xa đến, chắc chắn không biết Chương Ngạn Lâm đã đơn phương hủy hôn ước và không còn là người Chương gia nữa!
Chương Hàm Yên cười nhạt, gật gật đầu, môi cong lên.
- Rất có lý, nhưng tôi lại suy nghĩ đơn giản hơn nhiều, người bọn chúng muốn khống chế chính là em gái anh. Nếu tôi mà là họ Đổng, thì sau khi bắt được Chương Ngạn Lâm liền giết Tiêu Ngọc Nhi diệt khẩu.
Tiêu Mặc đăm đăm nhìn Chương Hàm Yên nửa tin nửa ngờ. Dù sao cũng là anh em, không dễ dàng vì một câu nói của Chương Hàm Yên mà ly gián được, nhưng Tiêu Ngọc Nhi cũng đã từng đem thông tin của y giao cho kẻ thù. Vì thế trong lòng Tiêu Mặc ngũ vị tạp trần, y không nói lời nào chỉ lẳng lặng quay lại ô tô đưa Tiêu Ngọc Nhi về nhà.
Kế hoạch đột nhập tàu hỏa họ Đổng của Tiêu Mặc và Chương Hàm Yên vào tối nay không vì sự việc xảy ra với Chương Ngạn Lâm mà thay đổi. Buổi trưa, khi Tiêu Mặc đang trong phòng riêng cẩn thận chuẩn bị vũ khí thì Tiêu Ngọc Nhi gõ cửa tiến vào.
Trên tay Tiêu Ngọc Nhi là một phần canh gà hầm táo đỏ, hương thơm tỏa ra ngào ngạt.
- Anh... mấy ngày hôm nay anh đã vất vả rồi... cái này là em tự tay xuống bếp chuẩn bị...
Tiêu Mặc là người không kén chọn, không đặc biệt hứng thú với món nào cũng không ghét bỏ thứ gì. Tiêu Ngọc Nhi đẩy bát canh đến trước mặt Tiêu Mặc, thấp giọng nài nỉ.
- Anh sẽ giúp em cứu Ngạn Lâm chứ?
- Em kỳ công hầm bát canh gà này là vì hắn ta sao? - Tiêu Mặc vừa lau chùi lưỡi đao vừa hỏi.
Tiêu Ngọc Nhi xua xua tay, giống như đang rất tủi thân.
- Không... không phải như vậy... Tuy em rất yêu Ngạn Lâm nhưng anh mãi là anh trai của em... em chỉ không muốn... không muốn thấy Ngạn Lâm vì mình mà chết...
- Anh sẽ đưa Chương Ngạn Lâm an toàn quay về với em! - Tiêu Mặc lạnh nhạt đáp.
Tiêu Ngọc Nhi thở phào nhẹ nhõm, chỉ chỉ vào bát canh.
- Vậy... anh dùng canh đi... thứ này nên dùng nóng...
Tiêu Mặc tra lưỡi đao vào vỏ, lại xoay người kiểm tra súng ống, vừa làm y vừa nói.
- Em và anh vốn không phải cùng chung huyết thống... nhưng trước giờ anh luôn coi em là em gái ruột... là người thân duy nhất của anh!
- Em biết... nên em mới hầm canh gà cho anh nè... - Tiêu Ngọc Nhi lo lắng nhìn bát canh gà đang bốc khói mà trả lời.
- Tiêu Ngọc Nhi! - Tiêu Mặc đột ngột lớn giọng quát.
Tiêu Ngọc Nhi kinh ngạc lùi lại mấy bước, sợ hãi nhìn y. Tiêu Mặc thẳng thừng hất bát canh gà xuống đất, đôi tay vì tức giận mà nắm chặt đến độ nổi cả gân xanh.
- Vậy thì vì lý gì mà em lại hạ độc anh?
Tiêu Ngọc Nhi giống như đứng không vững, run run bám lấy góc bàn.
- Em... em không hạ độc... em... em chỉ...
- Lại giống như lần trước... bọn họ nói sẽ không khiến anh chết em liền tin bọn họ ư? - Tiêu Mặc cay đắng thốt lên.
- A... chuyện này... anh phải tin em... loại dược này chỉ khiến anh suy yếu... không chết người... tuyệt đối không chết người...
Tiêu Ngọc Nhi quỳ thụp xuống, nước mắt đã giọt ngắn giọt dài còn cố nắm lấy vạt áo Tiêu Mặc van nài:
- Anh phải uống... anh trúng dược thì Ngạn Lâm mới có thể sống... em cầu xin anh... anh phải uống...
Tiêu Mặc lạnh lùng đứng đó giống như một pho tượng đá, Tiêu Ngọc Nhi sợ rằng không thuyết phục được y bắt đầu nói loạn.
- Anh phải uống... anh phải trả ơn với nhà họ Tiêu... chính mẹ em đã nhặt anh về nuôi nấng như con ruột...
Tiêu Mặc đẩy Tiêu Ngọc Nhi ra khỏi người mình, gằn giọng.
- Vì anh không phải con ruột của mẹ, không phải anh ruột của em nên đối với em sinh mạng của anh là vô giá trị đúng không? Em không muốn Chương Ngạn Lâm vì em mà chết, nhưng em có thể để anh vì hắn ta mà chết!
Tiêu Mặc bước ra khỏi phòng, không hề quay lại nhìn Tiêu Ngọc Nhi mà chỉ lãnh đạm nói:
- Nghĩa mẫu không may mất sớm, hai mươi năm qua anh vì nghĩa mẫu chăm sóc em trưởng thành coi như đã ân tình đã tận, từ nay chúng ta đường ai nấy đi. Anh cũng không còn là người nhà họ Tiêu, cũng không phải anh trai em nữa.
- Tiêu Mặc! - Tiêu Ngọc Nhi gào lên thảm thiết.
- Em yên tâm, việc đã hứa anh sẽ làm, Chương Ngạn Lâm sẽ trở về an toàn!
Tiêu Mặc thành thục khoác đao ngang thắt lưng, giắt súng vào hông rồi chậm rãi cước bộ rời khỏi nhà họ Tiêu. Rất bất ngờ, bên kia đường Chương Hàm Yên đã đứng đó từ bao giờ, dường như đang chờ đợi y.
- Đi thôi!