Trà trộn vào đoàn tàu hỏa của họ Đổng đối với Chương Hàm Yên và Tiêu Mặc không phải là việc khó. Tuy thân thủ Chương Hàm Yên còn kém xa Tiêu Mặc nhưng vẫn đủ để cô có thể an toàn hành động một mình. Chuyến tàu có rất nhiều toa nối liền nhau, Chương Hàm Yên và Tiêu Mặc vừa lẩn tránh đám vệ sĩ của họ Đổng vừa quan sát các toa.
- Toa này hình như là một phòng thí nghiệm? - Chương Hàm Yên tay nhấc một lọ thủy tinh quay lại nhìn Tiêu Mặc hỏi.
Tiêu Mặc khẽ gật đầu, hàng mi dài rũ xuống.
- Những thứ này dùng để phân tích máu của hấp huyết nhân, hẳn là ông ta đã bắt không ít người từ Chương gia về làm thí nghiệm.
Chương Hàm Yên chật lưỡi một tiếng, lại nghĩ nếu đã là phòng thí nghiệm thì ít nhất phải lưu trữ tài liệu liền bắt đầu lục tung khắp các hộc tủ. Tiêu Mặc thoáng nhìn ra khe cửa, y hình như vừa nghe thấy tiếng bước chân.
- Chúng ta chia nhau ra, tôi đánh lạc hướng bọn chúng rồi tìm Chương Ngạn Lâm, cô cứ làm việc của mình.
Rất nhanh Tiêu Mặc đã đi mất, Chương Hàm Yên mở một cuốn sổ ghi chép nhanh đọc qua, trên đó quả thật có viết thông tin về Bích Hải châu. Ba mươi năm trước Bích Hải châu đã biến mất cùng một người phụ nữ Chương gia trong nội loạn, sau đó bặt vô âm tín. Chương Hàm Yên nhíu mày, nói như vậy có khả năng Bích Hải châu hiện tại không có trên chuyến tàu này, thâm tâm dâng lên thất vọng.
Phòng thí nghiệm đang tối om đột ngột sáng rực, toàn bộ đèn đều đồng loạt được bật lên. Nhận thức được nguy hiểm Chương Hàm Yên lập tức xoay thân ẩn nấp vào trong góc khuất.
- Cô Chương không cần phải như vậy, nếu đã lên tàu thì đều là khách của Đổng gia.
Tiếng đàn ông trung niên khàn khàn vang vọng, Chương Hàm Yên nheo mắt nhìn qua khe hở phát hiện ngoại trừ họ Đổng thì cũng chỉ có một tên vệ sĩ, trong lòng liền an tâm hơn rất nhiều.
- Đổng đương gia! - Chương Hàm Yên lên tiếng - Ông không sợ tôi sẽ ra tay giết người hay sao?
- Cô Chương và tôi không thù không oán lại cùng chung mục đích thì việc gì phải tương tàn!
Họ Đổng một chút sợ hãi cũng không có, bình thản ngồi xuống bàn. Chương Hàm Yên cũng từ góc khuất bước ra, ngoài, trên tay vẫn lăm lăm khẩu súng.
- Bích Hải châu quả nhiên không hổ danh thiên hạ đệ nhất báu vật, người người đều muốn truy cầu!
Chương Hàm Yên ngồi đối diện họ Đổng, ánh mắt không tự chủ nhìn một vòng khắp phòng thí nghiệm. Ngoại trừ trông thấy ngổn ngang chai lọ còn có rất nhiều ống lưu trữ máu.
- Ông muốn nghiên cứu cái gì trong máu người Chương gia?
- Tôi cũng là người họ Chương! - Đổng đương gia đáp.
Điều này Chương Hàm Yên đương nhiên minh bạch nhưng cô biết trong lời nói của họ Đổng còn chứa huyền cơ, nên vờ ra vẻ lắng nghe. Họ Đổng thấy Chương Hàm Yên im lặng nên cũng bắt đầu trình bày.
- Chương gia tuy là một gia tộc khép kín nhưng việc phải duy trì sự sống bằng máu người thường đã khiến gia tộc chúng ta ngày một suy yếu. Qua hàng ngàn năm biến đổi, chúng ta đã phải lưu lạc nhiều nơi để tránh bị người thường phát hiện và bảo vệ cho tồn vong gia tộc.
Chương Hàm Yên nâng mày, họ Đổng nhìn cô một chập rồi nói tiếp:
- Gần ba mươi năm trước trong tộc xảy ra nội loạn vì thiếu nguồn máu khiến một số người bị hội chứng đông máu phát tác mà chết. Tôi cùng với những tộc nhân khác quyết định rời bỏ Chương gia để đi tìm vùng đất mới. Sau đó tôi phát hiện, cái thứ gọi là trẻ mãi không già của người Chương gia thực chất không phải là một đặc ân, mà là một chứng bệnh di truyền, là một sự nguyền rủa!
Chương Hàm Yên là con người của thế kỷ XXI và tin vào khoa học công nghệ, nên ngay từ đầu cô đã nghi ngờ hấp huyết nhân chính là một loại dị tật di truyền. Tuy nhiên ngoại trừ chứng đông máu bất thường thì việc trẻ mãi không già lại khiến nhiều người ao ước.
- Tôi cũng không còn sống được bao lâu nữa! - Họ Đổng lên tiếng.
- Đổng đương gia bề ngoài còn chưa đến năm mươi, ông đừng nói quá lên như thế! - Chương Hàm Yên tỏ vẻ không tin, nụ cười như ẩn như hiện.
Họ Đổng lắc đầu, thở nhọc một cái rồi nói:
- Tốc độ lão hóa của hấp huyết nhân chỉ bằng một nửa người thường, tôi tuy trông chỉ như năm mươi nhưng thật ra đã quá chín mươi tuổi rồi!
Người già trò chuyện lẩm cẩm, Chương Hàm Yên quả thật không đủ kiên nhẫn.
- Ông đã sắp chết, lại còn muốn đi tìm Bích Hải châu?
Nhắc đến Bích Hải Châu đôi mắt ông ta liền sáng rực lên.
- Sau mấy mươi năm nghiên cứu, cuối cùng tôi cũng phát hiện ra cách chữa trị loại bệnh này của người Chương gia hay nói cách khác chính là biến một hấp huyết nhân trở thành người thường!
- Dùng Bích Hải châu sao? - Chương Hàm Yên nghi hoặc hỏi.
- Đúng! - Họ Đổng không ngần ngại khẳng định.
Ngoài cửa đột ngột vang lên tiếng súng nổ, Chương Hàm Yên đoán chừng Tiêu Mặc đã bị phát hiện nên vội vàng lao ra ứng cứu. Nào ngờ họ Đổng phân phó vệ sĩ ra lệnh toàn bộ thuộc hạ trên tàu lui xuống, lại nói:
- Để Tiêu Mặc vào!
Cửa mở, đám vệ sĩ tay vẫn đang lăm lăm súng nhưng đã bắt đầu lùi bước. Tiêu Mặc cùng Chương Ngạn Lâm ngồi xuống cạnh Chương Hàm Yên. Đối với Chương Hàm Yên mà nói thì không khí trong phòng lúc này có chút quái dị.
- Cậu không phải là hấp huyết nhân thuần chủng, cũng không phải là con của Hải Hoa! - Họ Đổng chỉ tay vào Chương Ngạn Lâm khẳng định.
- Còn có loại tình tiết này sao? - Chương Hàm Yên khó hiểu nhìn qua Chương Ngạn Lâm.
Lời họ Đổng nói đương nhiên không thể sai, ông ta bắt cóc Chương Ngạn Lâm ngoại trừ uy hiếp Tiêu Ngọc Nhi thì chính là dùng máu hắn ta để phục vụ nghiên cứu. Có lẽ trong lúc xét nghiệm đã phát hiện ra Chương Ngạn Lâm không phải dòng máu thuần chủng.
- Che giấu cũng thật giỏi lừa được Chương gia bao nhiêu năm qua cung phụng anh như một hấp huyết nhân thuần chủng! - Chương Hàm Yên cười nhạt một tiếng.
Sắc mặt của Chương Ngạn Lâm tái xanh đến đôi môi cũng trắng bệch xem ra đã sợ hãi cực độ. Trong lúc Chương Hàm Yên còn đang mải mê nghĩ cách xử lý Chương Ngạn Lâm thì bên kia, Tiêu Mặc đã lên tiếng.
- Ông biết mẹ tôi sao?
Chương Hàm Yên mở to mắt kinh ngạc tột độ, rốt cuộc cô cũng đã hiểu vấn đề. Đứa trẻ nam thuần huyết năm đó vốn không phải là Chương Ngạn Lâm mà là Tiêu Mặc. Chỉ là sau khi nội loạn xảy ra, Tiêu Mặc cùng mẫu thân đều mất tích cho nên Chương Ngạn Lâm mới có cơ hội để giả dạng. Vốn dĩ Chương Ngạn Lâm từ đầu đã không phải hấp huyết nhân thuần chủng nên phải tìm mọi cách phá bỏ hôn ước với cô để tránh bị phát hiện.
Họ Đổng húng hắng ho vài bận, rồi nói:
- Đúng! Tôi biết mẹ cậu, cũng biết cậu là nam nhân mang huyết thống thuần chủng duy nhất còn sót lại của Chương gia. Hiện tại cậu đã có mặt ở đây vậy có thể trả lời một câu hỏi của tôi không?
Tiêu Mặc gật đầu, đồng tử trong suốt nhìn lên.
- Đổng đương gia cứ hỏi!
Chương Hàm Yên khẽ huých y một cái, cô cảm giác loại câu hỏi này sẽ không đơn giản nhưng Tiêu Mặc gần như không chút rối loạn, còn vỗ vỗ bàn tay cô ra hiệu cứ an tâm.
Rất lâu sau họ Đổng mới mở miệng, câu hỏi đúng thật hết sức kinh người.
- Con trai của Hải Hoa vốn dĩ là một hấp huyết nhân thuần chủng... vì sao ba mươi năm qua cậu không cần dùng máu người vẫn có thể sống?
Ánh mắt Tiêu Mặc trầm xuống, đôi môi đã mơ hồ run rẩy:
- Tôi... không biết!