Huệ Phi ngồi xuống cạnh Chương Hàm Yên, bên cạnh nàng ta chính là Đại Hoàng tử. Chương Hàm Yên thản nhiên chọn một miếng ngon gắp vào bát Huệ Phi, lại khen Đại Hoàng tử mấy câu.
- Nghe nói kỳ thi bắn cung vừa rồi Đại Hoàng tử đạt giải nhất?
Huệ Phi không giấu nổi tự hào nhưng vẫn giả vờ tỏ ra khiêm tốn.
- Chỉ là một chút tài mọn, Chương Phi khen ngợi như thế tiểu hài tử còn nhỏ sẽ kiêu căng!
Chương Hàm Yên xua xua đôi tay, tiếp lời:
- Không có không có! Đại Hoàng tử nhìn vào thông tuệ tri thức ắt hẳn tiền đồ xán lạn vô song...
Giang Kim Hoa nghe mấy chuyện này liền chán nản quay mặt đi. Người xưa thường nói lập đích không lập trưởng, lập trưởng không lập ấu. Nay Phượng vị còn đang để trống tất nhiên vị trí Thái tử kia chín phần sẽ thuộc về Đại Hoàng tử. Giang Kim Hoa tâm địa hiểm độc, tuyệt đối sẽ không dễ dàng chấp nhận.
Huệ Phi được Chương Hàm Yên nói tốt trước mặt Vạn Minh Đế, nên không ngần ngại giúp đỡ nàng mấy câu.
- Buổi sáng thần thiếp đón Đại Hoàng tử có đi ngang qua Vĩnh Tường cung, thần thiếp trông thấy Tứ Hoàng tử một mình đứng trước cổng cung rất đáng thương...
Chương Hàm Yên vò vò khăn tay đưa lên khóe mắt ra chiều vô cùng cảm động.
- Ôi! Tứ Hoàng tử xuất thân thấp kém sinh mẫu lại mất từ lâu...
Giang Kim Hoa siết lòng bàn tay vào nhau, nàng ta sợ Chương Hàm Yên sẽ được như ý nên vội nói:
- Không phải Vĩnh Tường cung có rất nhiều ma ma và công công hay sao, vẫn không đủ để chăm sóc Tứ Hoàng tử?
Huệ Phi thở dài một chập, lắc đầu ngao ngán.
- Tứ Hoàng tử số thảm sinh mẫu mất khi vừa mới chào đời, tuy rằng Bệ hạ thánh minh nhưng những việc lông gà vỏ tỏi làm sao tường tận... Vẫn là nên có một dưỡng mẫu thì hơn!
Chương Hàm Yên lặng lẽ nhìn Huệ Phi một cái, người này vốn dĩ Hệ thống không hề nhắc đến nhiều. Nàng chỉ biết mối quan hệ giữa Huệ Phi và Giang Kim Hoa rất không tốt. Chủ yếu là vì bọn họ cùng sinh hạ được Hoàng tử.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, tuy Chương Hàm Yên không coi Huệ Phi như một bằng hữu đích thực nhưng ít nhất không hề đối địch. Chương Hàm Yên mông lung suy tính, trong công cuộc triệt hạ Giang Kim Hoa thì Huệ Phi có lẽ sẽ là một quân cờ hữu dụng.
Vạn Minh Đế sau một hồi nghe các nàng trò chuyện, cảm thấy Tứ Hoàng tử nếu có thêm một dưỡng mẫu thì chỉ lợi chứ không hại. Dù sao cũng chỉ là nghĩa tử, Chương Hàm Yên vì thế địa vị so với Giang Kim Hoa vẫn không bằng, nên rất nhanh hắn ta liền đồng ý.
- Vậy thì được rồi, truyền thánh chỉ của Trẫm ghi danh Tứ Hoàng tử dưới thân Chương Phi. Tiện thể miễn luôn cấm túc cho nàng ấy.
Chương Hàm Yên tươi cười khụy chân cảm tạ, nàng ghé mắt nhìn Giang Kim Hoa thần sắc bực bội kia một cái rồi cố ý nhếch môi cười giễu cợt. Còn Huệ Phi thì cảm thấy bữa cơm này ăn cũng đủ rồi, liền cùng Đại Hoàng tử cáo lui hồi cung.
Vạn Minh Đế dời bước, Giang Kim Hoa cố ý chậm chạp đợi hắn ta đi khuất mới hằn học nhìn Chương Hàm Yên gầm gừ đe dọa.
- Đừng tưởng ngươi có một nghĩa tử thì sẽ đứng ngang hàng với ta!
Chương Hàm Yên cười lớn, đuôi mắt nàng cong lên như vầng trăng khuyết.
- Bằng ngươi ư? Bản cung chưa bao giờ tự hạ thấp mình để ngang bằng với loại hạ tiện như ngươi!
Giang Kim Hoa tức giận đến đỏ mắt, nhưng vì sợ động thai khí nên nàng ta không dám làm càn đành phải ôm một bụng bực bội rời đi. Chương Hàm Yên phủi phủi tay áo, bây giờ cần phải đi đón tiểu hài tử, tránh đêm dài lắm mộng.
Trời đổ về chiều, Chương Hàm Yên ngồi kiệu nhỏ lắc lư men theo hoa viên đến Vĩnh Tường cung. Trên những tầng mây xanh ngát thi thoảng xuất hiện vài chiếc diều sáo từ đám cung nữ rảnh rỗi thả lên.
Cổng Vĩnh Tường cung có phần đổ nát, Chương Hàm Yên rút khăn tay che bụi, chậm rãi tiến vào. Sân điện vắng hoe không một bóng người, chỉ duy nhất một tiểu hài tử vận y phục thiên thanh có phần bẩn thỉu đang dùng than củi tập viết chữ trên nền gạch.
Chương Hàm Yên ngắm nghía quanh quẩn hồi lâu rồi mới dịu dàng hỏi:
- Con là tiểu Tứ?
Đứa bé ngẩng đầu nheo nheo mắt nhìn nàng có phần sợ hãi sau đó vội vã đứng dậy chấp tay.
- Ra mắt Chương Phi nương nương! Nhi thần là Vạn Kỳ Tứ Hoàng tử...
- Con không cần phải đa lễ, nào con ngồi xuống đây...
Chương Hàm Yên vừa nói vừa nắm tay Tứ Hoàng tử vào trong khách sảnh.
- Làm sao con biết ta là Chương Phi nương nương?
Tứ Hoàng tử giương đôi mắt to tròn thành thật trả lời:
- Con nghe nhũ mẫu nói phụ hoàng đã để Chương Phi nương nương nhận nuôi con... nơi này hiu quạnh như vậy nếu không phải là nương nương thì cũng chẳng còn ai đến...
Chương Hàm Yên thở dài một tiếng, đứa trẻ còn nhỏ như vậy mà đã hiểu chuyện đến độ này, thật khiến người khác đau lòng.
Trời cũng vừa tối, Chương Hàm Yên hạ lệnh Nhị Hồng chuẩn bị ra về thì từ cổng Vĩnh Tường cung có bóng người hớt ha hớt hải chạy vào, vừa đi vừa hét lên inh ỏi.
- Tứ Hoàng tử cơm tới rồi đây!
Trông thấy Chương Hàm Yên nghiêm nghị đứng đó, người kia liền kinh hãi dập đầu.
- Chương Phi nương nương, nô tì có mắt không thấy Thái Sơn... Nương nương tha tội! Nô tì là nhũ mẫu của Tứ Hoàng tử!
Chương Hàm Yên không đáp chỉ ra hiệu cho Nhị Hồng giở thạp gỗ chứa thức ăn, không ngờ vừa mở nắp từ bên trong đã bốc ra một mùi ôi thiu nồng nặc.
- Thứ này có thể cho người ăn sao?
Chương Hàm Yên lạnh giọng nói, nhũ mẫu vừa nghe thấy đã quỳ lập cập run rẩy vừa quỳ vừa bò đến.
- Nương nương tha tội... nương nương tha tội...
Chương Hàm Yên ôm Tứ Hoàng tử vào lòng chỉ tay đến thạp cơm.
- Thường ngày con đều ăn những thứ này ư?
Tứ Hoàng tử mím môi gật đầu, đuôi mắt cụp xuống trông rất tội nghiệp. Chương Hàm Yên nhịn không được nữa, phất tay áo rộng hạ lệnh cho hạ nhân bên cạnh.
- Nhũ mẫu Vĩnh Tường cung phạm tội bất kính phạt năm mươi trượng, đưa đến Thận Hình ti.
Tứ Hoàng tử trong ngực Chương Hàm Yên khẽ run lên một cái, nàng vỗ vỗ lưng đứa bé trấn an rồi lên kiệu hồi cung.
- Con sợ sao?
Tứ Hoàng tử không ra gật cũng không ra lắc, Chương Hàm Yên nhìn lên vầng trăng bạc nằm ngang lưng trời, nói:
- Con là Hoàng tử tôn quý là huyết mạch thiên gia, đối với kẻ dưới chỉ nên nhân từ không nên nhún nhường. Trước đây con sống thế nào tủi nhục ra sao đều không quan trọng, những tháng ngày đó đã qua cả rồi. Từ nay về sau ta chính là mẫu thân của con, vận mệnh của chúng ta bất luận sang hèn giàu nghèo đều sẽ buộc chung với nhau. Con đã hiểu chưa?
- Mẫu thân... - Tứ Hoàng tử rất lâu sau mới thì thầm một tiếng.
Chương Hàm Yên đáy lòng thanh thản lạ thường, chấp niệm lớn nhất đời này của nàng chính là hai tiếng "mẫu thân", nàng khẽ đưa tay lau nước mắt.
- Tiểu Tứ... Ngoan... Con ngoan lắm...
Chương Hàm Yên không vội hồi cung ngay, nàng muốn đi dạo thêm một chút. Vì thế liền để kiệu phu cùng hạ nhân về trước, bản thân ôm Tứ Hoàng tử và Nhị Hồng tản bộ dọc theo hoa viên. Ngang qua Ngọc Tú cung treo đầy đèn lồng sặc sỡ, Chương Hàm Yên không tự chủ dừng lại ngắm nghía.
- Giang Kim Hoa xuất thân tầm thường nên sở thích cũng dung tục, đèn lồng mỗi chiếc một màu thật khiến người khác nhức mắt!
Nhị Hồng đằng sau đột ngột "a" lên một tiếng, Chương Hàm Yên nhìn theo ngón tay nàng ta liền phát hiện một nam tử đang lén lút rời khỏi Ngọc Tú cung từ cổng phụ.
- Lương Vương? Nương nương hình như là Lương Vương điện hạ!
Chương Hàm Yên ra hiệu Nhị Hồng giữ im lặng, nam tử kia quả thật chính là Lương Vương. Hắn ta không những vụng trộm lẻn vào cung điện của Giang Kim Hoa mà còn không biết liêm sỉ giả trang thành thị vệ.
- Ây da... Những ngày sắp tới có lẽ sẽ náo nhiệt không yên...
Chương Hàm Yên nhàn nhạt cười, đưa tay chỉnh lại trâm cài trên tóc rồi thư thái hồi cung.