Điếu thuốc lá trên tay đã tàn, Hoàng Minh Hạo cũng không tiếp tục kiên nhẫn thêm nữa, lập tức đến trước mặt Trần Lương Đình xốc cổ áo hắn ta lên.
- Trần Lương Đình! Tôi nể mặt phu nhân anh và Chiêu Kim là khuê mật của nhau nên lần này mới nương tay. Anh đừng ở đây gây loạn được đằng chân lân đằng đầu như thế này nữa!
Gương mặt Trần Lương Đình bởi vì hoảng loạn mà xám ngoét. Hắn ta dốc sức kháng cự nhưng tuyệt nhiên không thể gỡ được bàn tay cứng như gọng kìm của Hoàng Minh Hạo đang giữ lấy cổ áo mình ra. Hoàng Minh Hạo từ từ nhấc Trần Lương Đình lên khỏi mặt đất, so với một quân nhân như Hoàng Minh Hạo thì loại thư sinh trói gà không chặt như Trần Lương Đình hiển nhiên không phải là đối thủ.
- Nếu tôi thật sự phát hỏa thì anh Trần định lấy gì để đảm bảo tính mạng của bản thân đây?
Trần Lương Đình đưa mắt nhìn qua Bạch Hữu Tuyết, nhưng ngược lại biểu tình trên gương mặt cô ta chẳng hề lay động. Bạch Hữu Tuyết còn đang mải miết nghĩ đến Ngụy Chiêu Kim. Vừa rồi Hoàng Minh Hạo cứ một câu Ngụy Chiêu Kim, hai câu Ngụy Chiêu Kim khiến Bạch Hữu Tuyết mười phần tức giận. Lại nghĩ trước sau gì Ngụy Chiêu Kim cũng chết, Bạch Hữu Tuyết tính toán phải làm sao để thay thế được người tình trong mộng này, đoạt lấy toàn bộ tiền bạc của Hoàng Minh Hạo.
Hiện tại Bạch Hữu Tuyết đang rất phiền muộn, đồng hồ đã vỡ, bản thân thì bị kẹt giữa hai gã đàn ông khiến cho mọi người xôn xao bàn tán. Không muốn tiếp tục dây dưa với mớ rắc rối này, Bạch Hữu Tuyết nhấc váy lên cúi đầu chạy ra ngoài.
- Sếp Hoàng, anh Lương Đình xin thứ lỗi, Bạch Tuyết có việc cần phải đi trước!
Bên trong nhã gian mà Chương Hàm Yên đang tổ chức tiệc trà chiều cùng bà Lý, bà Đường im lặng như tờ. Hai bà nhìn Chương Hàm Yên ra điều ái ngại, mà Chương Hàm Yên cũng giả vờ thất thần rồi nhanh chóng rời đi.
Bà Lý ngó theo vạt xường xám của Chương Hàm Yên, đợi đến khi cô khuất bóng rồi mới nói:
- Lần trước nghe đồn con trai bà Trần mê một ả ca sĩ như điếu đổ, không ngờ lại là sự thật!
- Xem chừng không phải ca sĩ mà là gái điếm! - Bà Đường lắc đầu ngán ngẩm.
- Ôi hai bà cũng ở đây à! - Ngoài cửa vang lên tiếng cười hô hố của một phụ nhân, bà Lý và bà Đường nhìn lên liền trông thấy thêm bà Phạm.
Bà Lý tươi cười chỉ tay vào ghế, mời bà Phạm ngồi xuống rồi tiếp tục thì thầm to nhỏ:
- Bà Trần ngày nào cũng khoe con trai sắp được làm Sở trưởng, tưởng thế nào hóa ra cũng chỉ là một tên nhân viên quèn!
Bà Phạm bĩu môi dò xét:
- Không phải Lý gia với Trần gia thân thiết lắm hay sao, thế mà đến việc Trần gia sắp nạp thiếp cho con trai mà bà Trần cũng không nói với bà?
Bà Lý chậc chậc lưỡi tỏ vẻ không hài lòng, nham hiểm cười đáp:
- Bà Trần này cũng xấu bụng quá, việc lớn việc nhỏ trong nhà đều không thèm nói ra với tôi!
- Lần sau bà Lý có ghé Trần gia thì giúp chị em chúng tôi hỏi thăm ít câu nhé! - Bà Phạm nói rồi liền lấy từ trong túi xách ra một lọ phấn nhỏ khiến hương thơm hoa lan thoang thoảng khắp phòng.
- Đây là phấn của Lan Hương tiệm này! Chất phấn ở đây rất mịn, có thể coi là hàng tốt nhất hiện nay rồi! - Bà Đường nâng hộp phấn lên tay ngửi ngửi.
- Con dâu tôi lần trước cũng mua về một hộp, thứ này bán rất chạy khó khăn lắm mới tranh được! - Bà Phạm vừa dặm dặm phấn lên da vừa đáp.
- Đâu nào đưa tôi xem thử!
- Cẩn thận kẻo vỡ gương, bên trong còn có gương rất tiện lợi đấy!
- ...
Chương Hàm Yên đứng bên ngoài cửa nghe rõ mồn một, gần đây Lan Hương tiệm bán ra số mỹ phẩm này thu lại kết quả không tồi, lợi nhuận và danh tiếng đều tăng vượt bậc. Biện pháp kinh doanh của cô rất đơn giản, Bạch Tuyết, Tường Vi và một vài ca sĩ nổi danh khác của vũ trường Hồng Hoa đều có nhan sắc rung động lòng người. Chỉ cần đưa tin Lan Hương tiệm chính là nhãn hiệu mỹ phẩm mà họ sử dụng rồi bán sản phẩm với số lượng có hạn lập tức thu hút được một lượng lớn khách hàng.
Dù sao ở thế giới thực Chương Hàm Yên cũng là giám đốc, việc kinh doanh chính là sở trường. Vả lại cô đã cố công đẩy mạnh danh tiếng của Bạch Hữu Tuyết, thì ít ra Bạch Hữu Tuyết cũng phải giúp cô hái ra tiền.
...***...
- Phu nhân, chuyện làm ăn của Lan Hương gần đây rất tốt, nhưng phu nhân cứ định để thiếu chủ đứng tên mãi như vậy sao? - Vú nuôi nhìn thấy Chương Hàm Yên đọc báo liền đi đến rót một cốc trà.
- Đừng lo, vũ trường Hồng Hoa tuy cũng không đứng tên tôi nhưng nó vẫn là của tôi đấy thôi! Chưa kể đến khi tôi và Trần Lương Đình ly hôn của hồi môn theo luật đều phải chia ra, tôi không muốn sản nghiệp Chương gia rơi vào tay Trần gia dễ dàng như vậy! - Chương Hàm Yên điềm nhiên trả lời, cũng không đặt tờ báo xuống.
Hôm nay trên trang nhất nhật báo thành phố có đưa tin mỹ phẩm Lan Hương danh tiếng vang xa, đến mức cánh phóng viên còn chụp được hình ảnh phu nhân Phó Tổng thống trang điểm bằng son môi hiệu Lan Hương. Chương Hàm Yên cảm thấy cách thức quảng cáo này rất tốt, chỉ cần nhờ anh trai tặng một bộ mỹ phẩm cao cấp đến phu nhân Phó Tổng thống mà doanh thu Lan Hương đã tăng mạnh.
Vú nuôi ngồi xuống bên cạnh Chương Hàm Yên, nhẹ giọng hỏi:
- Nghe nói phu nhân từ chối hết những phóng viên muốn phỏng vấn?
- Họ muốn phỏng vấn bà chủ mỹ phẩm Lan Hương chứ không phải Trần gia phu nhân, tôi cảm thấy vẫn là chưa đến thời điểm lộ mặt! - Chương Hàm Yên nhàn nhãn uống cốc trà, lại gọi điện yêu cầu quản lý Lan Hương đem mẫu mặt nạ mới vừa nghiên cứu đến.
Quản lý này trước là bác sĩ quân y dưới quyền của Chương Tuấn Nghiệp, hiện tại đã về dưới trướng mỹ phẩm Lan Hương làm việc. Chỉ ba mươi phút sau anh ta đã xuất hiện cùng mẫu thử sản phẩm.
- Phu nhân xem đây là mặt nạ loại mới do Bạch Hữu Tuyết sáng chế ra. Loại này đắp lên rất giống thêm một lớp da người, có tác dụng dưỡng ẩm.
Chương Hàm Yên sờ sờ chiếc mặt nạ, cười nhẹ.
- Tính cách keo kiệt của cô ta quả là không đổi được, thứ này làm mỏng hơn một chút, thêm vào công thức những thành phần tôi kê ra giấy... À còn phải làm bao bì thật sang trọng, thêm hai mùi hương khác nhau, bán thành hai loại riêng biệt.
Quản lý ngạc nhiên nhìn Chương Hàm Yên, tuy đã làm việc cùng cô một thời gian nhưng anh ta vẫn không tài nào hiểu nổi đầu óc của Chương Hàm Yên, vừa nhanh nhạy lại vừa thông minh không hề có chút nào giống với kiểu phụ nữ được nuôi dạy trong khuê phòng từ nhỏ.
- Vâng, tôi sẽ làm ngay thưa phu nhân!
Buổi sáng xử lý toàn bộ công việc, buổi chiều nghe tin bà Lý đến, Chương Hàm Yên liền vui vẻ cho nha hoàn Thanh Thanh xách theo mấy hộp quà đến viện của Trần lão phu nhân.
- Đi thôi, đi thôi, còn phải giúp mẹ chồng tôi hạ hỏa nữa!
Chương Hàm Yên không vào thẳng trà thính đang tiếp khách mà dừng lại ở bậc thang nghe ngóng. Đợi đến khi bên trong lớn tiếng thì cô mới thong thả vén rèm.
- Con chào mẹ... a bất ngờ quá chào Lý lão phu nhân...
Trần lão phu nhân dường như không trông thấy Chương Hàm Yên, bà ta đập bàn quát:
- Con đàn bà đó là cái thá gì hả?
- Mẹ, sao mẹ lại tức giận như vậy, cẩn thận kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe! - Chương Hàm Yên cơ hồ kinh ngạc tròn mắt nhìn.
- Đến quản chồng cô cũng không làm được, cô gả đến Trần gia này có ích lợi gì chứ? - Trần lão phu nhân đùng đùng mắng nhiếc.
- Dạ? - Chương Hàm Yên vờ như không hiểu gì đứng lặng một bên.
Trần lão phu nhân hồng hộc thở, chỉ tay vào mặt Chương Hàm Yên xỉa xói:
- Sao cô có thể để Lương Đình bị con tiện nhân kia tát ngay giữa tiệm ăn đông người chứ?