Chương Hàm Yên không quá vội vàng, sau khi dùng bữa tối mới chọn một bộ y phục nhạt màu, lại đứng trước gương tự mình chọn ra một biểu tình thích hợp nhất trên gương mặt rồi mới thong thả đến phòng ở của mẹ chồng. Chương Hàm Yên cảm thán, tuy ảo cảnh lần trước cô xuyên vào nguyên chủ Ảnh hậu nhưng so về độ diễn xuất còn kém hơn hiện tại rất nhiều.
Vừa đến trước thềm Chương Hàm Yên đã nghe mùi thuốc súng tỏa ra từ lời nói hai mẹ con bọn họ tỏa ra nồng nặc. Xem chừng cảnh tượng này còn khoa trương hơn cô nghĩ rất nhiều. Chương Hàm Yên bình chân như vại không có ý định vào trong.
Giọng điệu chát chúa của Trần lão phu nhân sang sảng bên tai, giống như dùng hết sức bình sinh mà mắng chửi:
- Thằng nghịch tử này, mày vì một con điếm mà đắc tội với Hoàng gia sao? Ngay cả Tổng thống cũng phải nể mặt Hoàng Nguyên soái ba phần, mày cho rằng mày là ai chứ? Còn muốn hại chết cả nhà họ Trần này mới vừa lòng?
- Mẹ rõ ràng là Hoàng Minh Hạo làm sai trước, con và Bạch Tuyết lưỡng tình tương duyệt là gã ra tay cưỡng bức dân nữ đánh người vô cớ! - Trần Lương Đình không cho mẹ nói phải gân cổ gào lên.
Trần lão phu nhân cười khẩy một tiếng, nhiếc móc:
- Xuất thân từ vũ trường mà cũng được coi là gái nhà lành sao? Nếu mà con điếm đó là gái nhà lành thì kỹ nữ toàn thành phố này đều là tiểu thư khuê các. Mày thấy mẹ không ta ngoài thì cho rằng mẹ mù mẹ điếc, mày làm cái gì ở bên ngoài đều lọt đến tận tai bà già này!
Chương Hàm Yên tựa người vào tường thản nhiên săm soi móng tay dài nhọn, còn nghĩ nên chọn màu gì sơn lên mới đẹp. Mẹ con bọn họ còn có thể xé nhau tan nát đến độ này thì người ngoài như cô tuyệt đối không nên xen vào. Vỏ quýt dày tất có móng tay nhọn, Bạch Hữu Tuyết tự cho bản thân thông minh dùng trăm phương nghìn kế muốn bước vào nhà họ Trần nhưng chưa từng nghĩ đến chào đón cô ta chính là một Trần lão phu nhân hiểm độc.
Chương Hàm Yên ghé mắt nhìn qua khe cửa thì thấy Trần Lương Đình đã quỳ xuống, hai tay ôm ngực bộ dáng rất đau khổ.
- Mẹ... con thật lòng thật dạ yêu Bạch Tuyết, con xin mẹ tác hợp cho hai chúng con...
- Tôi không đồng ý! Anh còn không hiểu? - Trần lão phu nhân lúc này tuy bình tĩnh hơn nhưng thái độ vẫn lạnh lùng chém đinh chặt sắt như cũ.
- Mẹ... con cầu xin mẹ... con chỉ muốn cưới Bạch Tuyết, đời này kiếp này chỉ muốn cưới em ấy... - Trần Lương Đình cúi mặt bi ai, nước mắt lăn dài.
Trần lão phu nhân có lẽ đã đến giới hạn kiên nhẫn, bà đập mạnh bàn trà thuận tay ném bình sứ xuống đất vỡ tan tành.
- Anh đừng mơ mộng hão huyền! Con điếm dâm đãng đó tuyệt đối không thể đặt chân vào Trần gia nửa bước!
Trần Lương Đình nghiến răng, trong mắt đằng đằng sát khí.
- Mẹ... Bạch Tuyết là một cô gái thiện lương trong sạch, biết yêu biết hận, độc lập tự tôn, thông minh tài năng... Nếu không có em ấy...
Trần Lương Đình đột ngột đứng bật dậy, rút từ đâu ra một con dao gọt hoa quả kề vào cổ.
- Không có em ấy... con không sống nổi!
Trần lão phu nhân không ngờ con trai sẽ làm đến độ này, nhất thờ không biết phải xử lý ra sao mà chỉ lắp bắp:
- Lương Đình... con... bỏ dao xuống... bỏ xuống...
- Mẹ! Đời này con chỉ cầu xin mẹ duy nhất một việc này, tuyệt đối không có lần hai. Xin mẹ đừng hủy hoại hạnh phúc một đời của con! - Trần Lương Đình nghe thấy mẹ ruột bắt đầu thỏa hiệp thì cánh tay cũng buông lỏng hơn.
- Được rồi! - Trần lão phu nhân thở dài. - Nếu đã như vậy thì cứ nuôi cô ta ở bên ngoài, hai đứa thế nào cũng được miễn không vào Trần gia là được.
- Cảm ơn mẹ! Cảm ơn mẹ! - Trần Lương Đình mừng rỡ, tuy rằng hắn còn chưa đạt được mục đích cưới Bạch Hữu Tuyết nhưng hôm nay đã có thể làm cho mẹ ruột chấp nhận, từ từ từng bước một danh chính ngôn thuận rước Bạch Tuyết về nhà.
Trần lão phu nhân đứng lên đi vào trong, như nhớ ra điều gì lại nói:
- Nếu đã muốn đèo bồng thêm người bên ngoài thì cứ lấy tiền anh mà nuôi, đừng hòng lấy của tôi một đồng một cắc nào để bù vào!
Ở bên ngoài cửa Chương Hàm Yên thật muốn vỗ tay, mấy loại tiểu xảo nữ nhân "một khóc hai nháo ba thắt cổ" này Trần Lương Đình không những biết rõ mà còn sử dụng hết sức thành thạo. Chương Hàm Yên nhìn hộp gỗ trong tay mình, đoán chừng kịch hay sắp kết thúc cũng đến lúc cô phải lên sàn.
Trần Lương Đình mở cửa quay về phòng, vừa ra đến hành lang đã thấy Chương Hàm Yên đứng đó tựa tường ngắm trăng. Hắn ho nhẹ một tiếng rồi hỏi:
- Sao cô lại ở đây? Cô đến từ lúc nào?
- Cũng mới thôi, tôi nghe người hầu nói anh và mẹ cãi nhau nên định can ngăn, nhưng mà mẹ có vẻ cương quyết quá nên... - Chương Hàm Yên ngừng giây lát, rồi đưa hộp gỗ đến trước mặt Trần Lương Đình. - Nghe nói mẹ cũng không rộng rãi với anh như trước nữa... tôi...
Trần Lương Đình ngạc nhiên mở hộp, phát hiện bên trong chính là đồ trang sức của Chương Hàm Yên. Đây đều là những món Chương Hàm Yên thường xuyên mang ra ngoài nhất, đặc biệt còn có cặp vòng tay tơ vàng danh bất hư truyền đời trước được Thái hậu trong cung ban thưởng truyền lại.
- Chuyện này... số trang sức này giá trị không nhỏ sao cô lại đưa hết cho tôi..
- Chúng ta là vợ chồng với nhau, tôi không thể để anh thiếu thốn được. Anh dù sao cũng là gia chủ cái nhà này, ra ngoài còn bạn bè đồng nghiệp, thiếu thốn quá mức dễ khiến người khác chê cười. - Chương Hàm Yên chậm rãi đáp, cũng không để cho Trần Lương Đình có cơ hội từ chối.
Trần Lương Đình không nghĩ Chương Hàm Yên thế mà lại rộng lượng hải hà, không những tha thứ mà còn giúp đỡ hắn. Đôi mắt Trần Lương rũ xuống, âu sầu nhìn Chương Hàm Yên.
- Cô thật sự không trách tôi nữa sao...
Chương Hàm Yên lắc đầu dịu dàng mỉm cười.
- Vợ chồng đồng tâm, nghĩ đi nghĩ lại đàn ông ai không tam thê tứ thiếp chứ. Anh cứ cầm đi đừng khách sáo!
Lần này Trần Lương Đình vốn chỉ định kiếm chút tiền từ mẹ ruột mua quà tặng cho Bạch Hữu Tuyết, không ngờ lại được Chương Hàm Yên giúp đỡ. Đem bán trang sức của vợ nuôi nhân tình tuy khiến hắn áy náy không thôi, nhưng nếu không làm như vậy thì sẽ vô cùng mất mặt với Hoàng Minh Hạo. Bạch Hữu Tuyết trong mắt Trần Lương Đình như một đóa sen trắng mới nở thanh khiết cao quý người người đều muốn hái, vì thế hắn nhất định không thể thua kém Hoàng Minh Hạo.
Chương Hàm Yên về phòng thì trời đã khuya, vú nuôi nhìn bàn phấn trống trơn chậc lưỡi tiếc rẻ.
- Phu nhân thật sự đem đôi vòng ngọc tơ vàng đưa cho lão gia rồi sao?
Chương Hàm Yên bình thản ngồi xuống ghế tháo hoa tai đặt qua một bên rồi trả lời:
- Trông lão gia có vẻ vui lắm, còn ôm khư khư hộp nữ trang trong lòng.
- Phu nhân... dù sao cũng là bảo vật từ cung cấm ban thưởng, lại còn là vật gia truyền... đâu thể nói cho là cho được... - Vú nuôi vừa trách cứ vừa vò vò góc áo, nét mặt hết sức đau lòng khổ sở. - Huống hồ thứ đó cũng không bán được, nếu như lão gia đem tặng Bạch Hữu Tuyết thì chẳng phải phu nhân chịu thiệt thòi rồi ư?
Chương Hàm Yên cười nhạt, quay lại nhìn vú nuôi an ủi:
- Chính là vì không bán được nên tôi mới đưa cho lão gia. Đôi vòng ngọc quý ở chỗ là bảo vật của Thái hậu năm xưa chứ không phải là do chất lượng của nó. Bởi vì nó quá nổi danh nên tất cả cửa hiệu cầm đồ trong thành phố này đương nhiên đều không dám mua vào. Trần Lương Đình chỉ có thể đem nó đến tặng Bạch Hữu Tuyết mà thôi!
Thấy vú nuôi vẫn ngẩn ngơ chưa hiểu, Chương Hàm Yên tiếp tục giải thích.
- Bạch Hữu Tuyết bề ngoài tỏ ra thông minh nhưng cô ta vốn là người xuyên không... à là người từ nơi khác đến... nên chắc chắn không thể biết được lai lịch của đôi vòng này, chỉ biết nó là thứ tôi hay đeo trên tay nhất, gần như gắn bó không rời. Bạch Hữu Tuyết luôn giả vờ thanh cao kia đời nào lại chấp nhận mang đồ cũ của tôi, lão gia đi chuyến này không khéo còn rước thêm nhục!
Thiên hạ nếu biết được Trần Lương Đình đem nữ trang hồi môn gia truyền của vợ cả trong nhà tặng cho một ca sĩ, thì thể diện Trần gia ở thành phố này coi như bị hủy trong tay hắn ta. Mà Trần lão phu nhân cũng sẽ không để yên cho Bạch Hữu Tuyết, thiên hạ đại loạn.