Nhị Hồng trên đường về không giấu nổi bàng hoàng, đối với một tì nữ bình thường mà nói việc bắt gặp phi tần hậu cung thông gian cùng hoàng thân quốc thích chính là đại sự. Nếu như để Giang Kim Hoa phát hiện nhẹ thì phạt đuổi ra khỏi cung, nặng có thể bị giết người diệt khẩu.
- Nương nương...
Nhị Hồng run rẩy nhìn qua Chương Hàm Yên, chỉ thấy chủ tử phong thái vẫn vô cùng thoải mái. Chương Hàm Yên đoán chừng Nhị Hồng cũng đã bình tâm rồi, mới điềm đạm nhắc nhở:
- Em không cần phải suy nghĩ nhiều... đã có bản cung ở đây rồi! Huống hồ ả ta mới phải là người thực sự nên lo lắng lúc này!
Nhị Hồng thở ra nhẹ nhõm, nàng ta nhìn trước nhìn sau một vòng không giấu nổi tò mò.
- Nếu như Dung Phi cùng Lương Vương có gian tình vậy hài tử trong bụng kia sợ rằng...
Chương Hàm Yên đưa tay lên che miệng Nhị Hồng, đôi mắt hướng về Chính Long điện.
- Thật đáng thương số phận hài tử vô tội, cho dù đứa trẻ này thật sự có là con của Bệ hạ thì cũng khó có thể giúp Giang Kim Hoa qua được ải này!
...***...
Thấm thoát đã vào đầu hạ, tiết trời trở nên oi bức hơn. Hằng ngày các cung điện đều phải dùng một lượng lớn băng khối để giảm nhiệt độ xoa dịu cái nóng.
Thông thường mỗi năm Chương Hàm Yên sẽ là người phụ trách vận chuyển và phân phát băng khối. Nhưng hiện tại nàng đã bị giáng cấp tước phong hào cho nên việc quản lý băng khối liền thuộc về người khác.
Giữa trưa, Chương Hàm Yên đang ngồi trong tiểu đình hưởng gió mát thì nghe Nhị Hồng kể lại, ngay vừa rồi tại Chính Long điện đã diễn ra một màn tranh cãi kịch liệt giữa Huệ Phi và Dung Phi.
- Hẳn là cả hai người bọn họ đều muốn giành giật nhau việc quản lý băng khối này, có lẽ Trịnh thị đã thắng! - Chương Hàm Yên chọn một chiếc bánh đậu xanh sữa bò cho vào miệng.
Nhị Hồng nở nụ cười tươi tắn phất khăn tay một cái, nói:
- Nương nương đoán không sai, Huệ Phi dựa vào việc bản thân tiến cung nhiều năm lại có Đại Hoàng tử nên dễ dàng thu được quyền quản lý băng khối về tay. Nhưng mà Hoàng thượng cũng không hề bạc đãi Dung phi, lập tức hạ lệnh tặng đến Ngọc Tú cung một bức tượng Kỳ Lân Tống Tử bằng phỉ thúy do Tây Vực tiến cống!
Chương Hàm Yên cười nhạt một tiếng, vươn tay lấy chiếc quạt ngọc trên bàn đá.
- Là phúc thì không phải họa, là họa thì không thể tránh. Giang Kim Hoa không phải là quả hồng mềm để mặc cho Trịnh thị nắn bóp.
Băng khối được chứa trong một hầm đá cách Hoàng cung ba mươi dặm, vì thế mỗi lần vận chuyển đều bị nắng nóng làm tan chảy một phần. Vả lại băng khối được dự trữ từ mùa đông năm trước đến mùa hè năm sau mới bắt đầu đem ra sử dụng, lượng hao hụt tất nhiên không ít. Nhiều người dựa vào việc này khai khống lượng băng tan để tuồng băng khối ra ngoài bán cho các thương gia hoặc huân quý thế tộc, thu lợi không nhỏ.
Chương Hàm Yên tuy hiểu rõ mánh khóe nhưng nàng chưa bao giờ làm ra loại chuyện hạ đẳng như vậy. Dẫu sao nàng cũng là thiên kim Hầu phủ, vì dăm ba đồng bạc lẻ mà đánh đổi nhân cách thì thật không đáng. Nhưng Trịnh thị và Giang thị thì lại không có tâm như nàng, vì thế mới phát sinh một màn tranh giành ở Chính Long điện.
- Người như Giang Kim Hoa không gây náo loạn sẽ không chịu được huống hồ lần này còn bị Trịnh thị nẫng tay trên một mối làm ăn ngon như vậy. Chúng ta bây giờ chỉ cần ôm cây liền có thể đợi được thỏ!
Chương Hàm Yên đưa tay để Nhị Hồng dìu vào trà thính, ngang qua thư phòng liền trông thấy Tứ Hoàng tử đang chăm chỉ đọc sách, như chợt nhớ ra nàng mới nói:
- Giữa tháng chính là sinh thần của tiểu Tứ, vẫn nên chuẩn bị một chút thì hơn!
Vạn Kỳ là hài tử đầu tiên, cũng có thể là hài tử duy nhất của Chương Hàm Yên trong suốt cả cuộc đời này, vì thế đối với sinh nhật lần đầu tiên của Vạn Kỳ ở Trường Xuân cung Chương Hàm Yên rất dốc lòng tổ chức. Tuy vậy Chương Hàm Yên vẫn có tâm đề phòng, nàng viết một bức thư gửi về Định Quốc Hầu phủ đề nghị phụ thân cùng huynh trưởng không được nghĩ đến việc lôi kéo thế lực giúp Tứ Hoàng tử tranh quyền đoạt đích, tránh những nghi ngờ không đáng có từ Vạn Minh Đế.
Một Hoàng tử không có mộng làm Đế Vương thì không phải Hoàng tử tốt, nhưng Vạn Kỳ còn nhỏ, huống hồ ngoại trừ Giang Kim Hoa, trên đầu Vạn Kỳ vẫn còn một Đại Hoàng tử của Huệ Phi, nên việc gì cũng cần phải tính toán thật kỹ lưỡng.
Thư đi vừa được ba ngày thì Định Quốc Hầu phu nhân - mẫu thân Chương Hàm Yên tiến cung đem theo rất nhiều lễ vật chúc mừng sinh thần Tứ Hoàng tử. Chương Hàm Yên đã lâu không được gặp mẹ, trong lòng vui vẻ không nói nên lời.
Định Quốc Hầu phu nhân cùng Chương Hàm Yên ngồi trong tẩm cung nhàn tản trò chuyện, Chương Hàm Yên để toàn bộ kẻ hầu người hạ lui ra, lại sai sử Nhị Hồng đóng cửa canh phòng cẩn mật.
- Vừa rồi mẫu thân nói tì nữ thiếp thân bên cạnh Giang Kim Hoa chính là đại nha hoàn của Lương Vương ngày trước?
Định Quốc Hầu phu nhân gật đầu, đè thấp giọng nói:
- Không chỉ như vậy, năm Giang Kim Hoa tiến cung vốn dĩ đại nha hoàn đó đã được trở thành Cơ thiếp trong phủ Lương Vương, nào ngờ Giang Kim Hoa có ý đem nàng ta theo vào cung, Lương Vương liền để Giang Kim Hoa toại nguyện.
- Đại nha hoàn kia tên là gì? - Chương Hàm Yên vội hỏi, bên cạnh Giang Kim Hoa có đến hai tì nữ thiếp thân, nàng quả thật không rõ là người nào.
Định Quốc Hầu phu nhân vẽ vẽ một vòng tròn ra không khí, cười cười:
- Là Hương Hoan!
Chương Hàm Yên nhíu mày, về mặt tình cảm lòng dạ nữ nhân ít nhiều đều có những ích kỷ riêng. Giang Kim Hoa không những ép Hương Hoan quỳ gối cúi đầu hầu hạ mình mỗi ngày mà còn trắng trợn cướp đoạt đi tình yêu của Hương Hoan, thông gian cùng Lương Vương. Nếu nói hận có lẽ ngoài Chương Hàm Yên nàng thì Hương Hoan chính là người hận Giang Kim Hoa nhất.
Chương Hàm Yên suy nghĩ rất lung, hồi lâu sau mới nắm tay mẫu thân khẽ thì thầm vào tai bà. Định Quốc Hầu phu nhân chăm chú lắng nghe lời nữ nhi, đôi mắt không giấu nổi ngạc nhiên, còn định mở miệng can ngăn thì đã thấy ngón tay Chương Hàm Yên đưa lên môi ra hiệu im lặng.
- Mẫu thân cứ tin ở con mà làm theo kế hoạch này!
Định Quốc Hầu phu nhân thở dài mấy bận, cuối cùng cũng không phản đối nữa.
Chập tối Hoàng cung lên đèn, Định Quốc Hầu phu nhân theo thông lệ phải hồi phủ. Chương Hàm Yên đi bộ tiễn bà một đoạn rất xa qua cổng Tây hướng ra đại lộ lớn nhất kinh thành, cảm thán:
- Hậu cung sâu như biển lòng người không thể đo...
...***...
Sinh thần của Tứ Hoàng tử được tổ chức tuy đơn giản nhưng không kém phần ấm cúng. Bởi vì Chương Hàm Yên đã đánh tiếng với Định Quốc Hầu phủ cho nên ngoại trừ lễ vật từ nhà mẹ cũng không có đại thần triều đình hay hoàng thân quốc thích nào đưa lễ vật quá quý giá đến. Trên bàn chủ yếu bày những món đồ chơi phổ biến trong dân gian mà trẻ nhỏ ưa thích.
Giữa trưa, Vạn Minh Đế cùng phi tần hậu cung đều đến cả. Vạn Minh Đế đỡ tay Giang Kim Hoa đi đầu, còn lại những người khác đều phải ở phía sau.
Giang Kim Hoa liếc mắt đánh giá lễ vật một vòng, rồi chỉ tay vào hộp gỗ tử đàn mà nói:
- Đây không phải là huyết ngọc đằng vân vô giá hay sao? Định Quốc Hầu gia cũng thật có tâm ý!
Vạn Minh Đế đưa mắt theo ngón tay của Giang Kim Hoa nhìn chằm chằm vào chiếc khóa trường mệnh bằng ngọc quý màu đỏ tươi trên khảm hoa văn hình mây bằng vàng ròng trân quý, sắc mặt hắn ta liền tối lại.
- Hầu gia thật chu đáo!
Chương Hàm Yên vừa nghe liền hiểu, Đế Vương cố kỵ nhất chính là các con của mình dựa vào thế lực ngoại thích để tranh giành ngôi vị. Giang Kim Hoa dùng một khối ngọc để ám chỉ chuyện này coi như cũng có chút tiểu xảo.
Chương Hàm Yên phất tay để Nhị Hồng nâng khối ngọc, trực tiếp đưa đến trước mặt Giang Kim Hoa.
- Muội muội sai rồi, huyết ngọc đằng vân đúng là quý giá vô song nhưng món đồ này vốn dĩ mẫu thân bản cung đem đến không phải vì sinh thần tiểu Tứ mà là để cung chúc long thai trong bụng muội! Huống hồ bạch ngọc đằng vân còn là quý vật từ bá tánh Giang Châu gửi đến muội muội!
Giang Kim Hoa ngẩn người, sự việc Giang Châu dâng lễ vật quả thật nằm ngoài dự liệu, nàng ta ấp úng không nói nên lời, chỉ lắp bắp:
- Không thể... Giang Châu lễ vật sao lại ở Định Quốc Hầu phủ?
Chương Hàm Yên ồ lên một tiếng rồi làm ra điệu bộ vô tư giải thích:
- Huynh trưởng bản cung vừa rồi thị sát dân tình theo lệnh Bệ hạ có ngang qua Giang Châu cho nên mới thuận tiện nhận hộ lễ vật hồi kinh!
Chương Hàm Yên nhếch môi, nếu Giang Kim Hoa muốn vu khống Tứ Hoàng tử của nàng cấu kết ngoại thích thì nàng sẽ để ả biết thế nào là gậy ông đập lưng ông.
- Nhị Hồng mau đem huyết ngọc đằng vân dâng lên Dung Phi nương nương!
Nhị Hồng nhanh nhẹn nâng khay ngọc cố tình hướng đến tì nữ thiếp thân Giang Kim Hoa là Hương Hoan. Đợi đến khi Hương Hoan vừa chạm vào khay ngọc thì Nhị Hồng vờ buông tay, huyết ngọc đằng vân cứ thế rơi xuống nền đá vỡ tan tành.
Huệ Phi kinh hoảng dùng khăn tay che miệng, ra vẻ tiếc rẻ mà nói:
- Huyết ngọc đằng vân giá trị liên thành... Thật đáng tiếc... Dung Phi muội muội cho dù không hài lòng vì quê nhà dâng lễ vật bất ngờ thì cũng không nên nhẫn tâm phá hủy như vậy! Dẫu sao tiểu hài tử trong bụng muội còn chưa biết là Hoàng tử hay Công chúa... Ai có thể nghi ngờ muội cấu kết ngoại thích phò tá Hoàng tử được cơ chứ!
Lời nói của Huệ Phi quá sức trắng trợn, Giang Kim Hoa tuy uất ức nhưng lại không làm gì được. Dù sao Huệ Phi cũng có một Đại Hoàng tử - nhân tuyển tốt nhất trở thành Thái tử, người trong cung ai nấy đều nể mặt Huệ Phi ba phần.
- Đúng là muội không có ý này! - Giang Kim Hoa gượng gạo cười, sau đó lại hướng về Vạn Minh đế chau nhẹ hàng này yểu điệu nói:
- Thần thiếp cảm thấy trong người không được khỏe, xin Bệ hạ cho thần thiếp được hồi cung nghỉ ngơi!
Vạn Minh Đế không nói hai lời lập tức đồng ý. Chương Hàm Yên nhìn theo bộ dáng gấp gáp của Giang Kim Hoa trong lòng vô cùng thỏa mãn, nàng ta chính là trộm gà không được còn mất nắm thóc. Giang Kim Hoa muốn Vạn Minh Đế nghi ngờ Tứ Hoàng tử nhưng ngược lại liền đem hài tử trong bụng nàng ta trở thành đích nhắm của Huệ Phi.