Vũ trường Hồng Hoa vừa kết thúc đêm diễn đặc biệt cuối tuần, Bạch Hữu Tuyết ngẩng cao đầu bước qua một hàng ca sĩ hạng hai nở nụ cười khinh bỉ. Bạch Hữu Tuyết vào thẳng phòng thay quần áo riêng thì thấy Trần Lương Đình đã đợi ở đó.
- Anh Lương Đình!
Bạch Hữu Tuyết vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Trần Lương Đình, nhìn thoáng qua còn thấy trên tay hắn ta đang ôm một hộp gỗ lớn khảm xà cừ, đoán chừng là đồ nữ trang quý giá. Bạch Hữu Tuyết không nhịn được liền hỏi:
- Anh đợi đã lâu chưa, không thấy anh trên sân khấu em cứ nghĩ anh không đến!
Trần Lương Đình đặt hộp trang sức lên bàn, dùng ánh mắt si mê long lanh nhìn Bạch Hữu Tuyết.
- Buổi biểu diễn của em đông quá, anh bận chút việc nên đi trễ, thành ra chỉ có thể đợi em trong này. À... anh có món quà tặng cho em...
Bạch Hữu Tuyết trong lòng cảm động, lại nghĩ nếu như Trần Lương Đình đã cất công đợi đến bây giờ thì vật trong hộp có lẽ vô cùng trân quý. Bạch Hữu Tuyết hồi hộp mở nắp hộp, chăm chú nhìn thứ ánh sáng lấp lánh rực rỡ từ từ tỏa ra cùng với đó là nụ cười tươi tắn trên môi Bạch Hữu Tuyết tắt dần rồi biến đổi thành biểu tình giận dữ vặn vẹo.
- Em không cần! - Bạch Hữu Tuyết hét lên!
- Sao lại không cần... cả đất nước này chưa chắc đã có món thứ hai đâu! - Trần Lương Đình không hiểu vì sao Bạch Hữu Tuyết nổi giận. Đôi vòng ngọc tơ vàng này khẳng định giá trị còn lớn gấp mấy lần chiếc đồng hồ kim cương xanh của Hoàng Minh Hạo.
Bạch Hữu Tuyết nghiến răng hất tung hộp trang sức xuống đất, may mắn vì được bọc bằng lụa đỏ cho nên đôi vòng vẫn bình an vô sự không chút sức mẻ. Trần Lương Đình luống cuống nhặt nó về, hậm hực chất vấn:
- Em làm cái trò gì vậy? Em có biết đây là gì không?
Bạch Hữu Tuyết mặt đỏ tai hồng, hơi thở phập phồng lớn giọng đáp:
- Cả cái thành phố này không ai không biết đôi vòng ngọc này là đồ cũ của Chương Hàm Yên. Em không rẻ rúng tới mức phải đi dùng lại đồ bỏ của người khác! Em chẳng thèm!
Trần Lương Đình giữ khư khư hộp nữ trang trong tay, lòng cảm thấy vô cùng có lỗi với Chương Hàm Yên.
- Em làm mình làm mẩy hồ đồ vừa thôi! Chương Hàm Yên đem đôi vòng ngọc này ra để tặng em chứng tỏ đã chấp nhận cùng em trở thành tỉ muội, hơn nữa đây còn lại là vật gia truyền của nhà họ Chương được Thái hậu đời trước ban thưởng, em vì cái gì mà còn muốn gây chuyện?
- Trên đời này có thứ gì em muốn mà không được, anh nhìn xem? - Bạch Hữu Tuyết vừa nói vừa chỉ tay đến góc phòng treo kín y phục đắt tiền, nữ trang quý giá, quà cáp đủ loại còn chưa tháo giấy gói cùng vô số hoa tươi.
- Toàn bộ đều là do Hoàng Minh Hạo tặng em? - Trần Lương Đình khóe mắt nóng giận dữ quát mắng. - Nếu em cứ tiếp tục đeo bám Hoàng Minh Hạo thì có khác gì loại gái bán thân không cơ chứ?
"Bốp!"
Bạch Hữu Tuyết đột ngột tát mạnh vào gương mặt Trần Lương Đình, tru tréo:
- Em với sếp Hoàng không phải dạng quan hệ đó, anh đừng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Sếp Hoàng vì ái mộ tài năng của em nên mới đến, nếu không vì anh em có thể đã là thiếu phu nhân nhà họ Hoàng rồi!
Trần Lương Đình nghe Bạch Hữu Tuyết vì mình mà hy sinh không bước vào hào môn lại còn khẳng định không có quan hệ gì với Hoàng Minh Hạo trong lòng vừa cảm động vừa vui sướng. Tuy nhiên, hắn ta vẫn không ngừng ghen tuông với Hoàng Minh Hạo, liền nói:
- Dù ái mộ hay không, em vẫn nên tránh xa Hoàng Minh Hạo ra... Còn nữa... trên đời này có phụ nữ nào thích đánh người như em không? Đến Chương Hàm Yên còn chưa từng dám động tay động chân như thế...
- Anh dám nhắc cô ta trước mặt em? Nếu đã thích cô ta như vậy sao anh không về với cô ta luôn đi. Chương Hàm Yên mới là vợ anh đấy! - Bạch Hữu Tuyết vừa đẩy Trần Lương Đình ra khỏi phòng vừa khóc lóc.
Trần Lương Đình nhìn mỹ nhân rơi nước mắt lập tức cảm thấy đau lòng, hàng mày cũng nhíu lại. Bạch Hữu Tuyết vẫn khóc không ngừng, đôi mắt đã đỏ hoe. Trần Lương Đình thở dài một tiếng ôm lấy cô ta vào trong ngực.
- Được rồi, là anh phát điên là anh không tốt...
- Đàn ông các anh không ai tốt cả, đều là một đám bạc tình... em ở lại nơi này tất cả đều là vì anh... thế mà anh lại không hiểu... - Bạch Hữu Tuyết cũng không làm loạn nữa, lúc này đã ngoan ngoãn để mặc Trần Lương Đình vỗ về.
Thút thít một hồi, Bạch Hữu Tuyết lại nói:
- Mong muốn của em rất đơn giản, chỉ là được cưới hỏi đàng hoàng trở thành vợ chồng danh chính ngôn thuận với anh... Đến cả lần đầu em cũng đã cho anh rồi... anh cứ để em làm tình nhân không danh không phận như thế này mãi sao...
Nhắc đến vợ chồng trong đầu Trần Lương Đình hiện ra hình ảnh Chương Hàm Yên những ngày đầu tiên về Trần gia. Chương Hàm Yên khi ấy vừa nhu thuận lại rụt rè, tuy mỗi ngày đều bị mẹ hắn gây khó dễ nhưng chưa từng cãi lại nửa câu. Giọng nói của Trần Lương Đình trầm xuống:
- Bạch Tuyết, anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều về việc cưới em về, nhưng... Hàm Yên không giống như em. Từ trước đến giờ Hàm Yên luôn dựa vào anh mà sống, đem tiền cửa hàng phụ giúp gia đình, đến cả vật gia truyền cũng không tiếc mà mang ra cho anh...
- Em.. - Bạch Hữu Tuyết nghẹn cứng họng, không hiểu Trần Lương Đình gần đây vì sao lại thường xuyên nhắc đến Chương Hàm Yên nhiều như vậy.
Trần Lương Đình thở dài một bận rồi nói tiếp:
- Em là phụ nữ thời đại mới độc lập tự cường mạnh mẽ rẽ sóng đạp gió, nhưng Chương Hàm Yên thì khác, không có anh cô ấy sẽ không sống nổi. Huống hồ mẹ anh đối với em thái độ còn chưa tốt lắm, anh nghĩ chúng ta cứ tiếp tục thế này thư thả một thời gian để mẹ anh có thể bình tĩnh rồi mới tính tiếp được.
Trần Lương Đình đem hộp nữ trang quay về, đôi vòng ngọc này bán cũng không bán được, chỉ có thể trả lại cho Chương Hàm Yên. Còn lại một mình trong phòng, Bạch Hữu Tuyết đăm đăm nhìn theo bóng Trần Lương Đình đi khuất. Rõ ràng bản thân là người xuyên không, thế mà đến trái tim một tên đàn ông cũng không chiếm được khiến Bạch Hữu Tuyết cảm thấy thất bại nặng nề.
Trước kia chỉ cần Bạch Hữu Tuyết khóc Trần Lương Đình có thể không tiếc bất cứ thứ gì để dỗ dành cô. Hiện tại tâm Trần Lương Đình giống như không còn hướng về một mình cô nữa. Trong lòng Bạch Hữu Tuyết phát sinh lo lắng, lại nghĩ đàn ông thích nhất là chinh phục, nếu như bây giờ cô và Hoàng Minh Hạo càng tỏ ra thân thiết thì Trần Lương Đình sẽ càng nảy sinh ham muốn sở hữu, khi ấy còn không nhanh chóng cưới cô về. Nghĩ là làm, Bạch Hữu Tuyết bắt đầu điên cuồng lên kế hoạch quyến rũ Hoàng Minh Hạo.
Ba tháng sau.
- Cô Bạch Tuyết, có Trần tiên sinh muốn gặp!
Bạch Hữu Tuyết không nhìn tên bảo vệ vũ trường chỉ nhàn nhạt đáp:
- Không thấy tôi đang có khách ư? Không gặp!
Hoàng Minh Hạo đang mải săm soi một con xí ngầu làm bằng ngọc bích, nghe Bạch Hữu Tuyết nói thế không khỏi ngạc nhiên.
- Chẳng phải em rất thích tên họ Trần ấy sao? Hắn ta còn vì em mà làm ra bao nhiêu chuyện mất mặt!
- Sếp Hoàng cứ nói đùa, anh là đại nhân vật không chỉ riêng thành phố này mà còn của cả nước, em làm sao dám để anh phải mất hứng! - Bạch Hữu Tuyết vòng ra sau xoa xoa bờ vai của Hoàng Minh Hạo tươi cười trả lời.
- Đi thôi!
Hoàng Minh Hạo nắm lấy tay Bạch Hữu Tuyết cùng ra ngoài, vừa đến cổng vũ trường Hồng Hoa liền thấy Trần Lương Đình đứng đợi. Đây không phải là lần đầu tiên Trần Lương Đình bị Bạch Hữu Tuyết từ chối vì Hoàng Minh Hạo, nhưng hắn ta thật sự không có cách nào can thiệp.
Hoàng Minh Hạo không hề công khai Bạch Hữu Tuyết là nhân tình và bên cạnh Hoàng Minh Hạo còn có rất nhiều phụ nữ khác. Bạch Hữu Tuyết thì liên tục khẳng định với Trần Lương Đình rằng Hoàng Minh Hạo chỉ là một trong những người mến mộ tài năng của cô, quan hệ không khác gì anh trai em gái. Trần Lương Đình lúc này chỉ đành ngậm ngùi nhìn Bạch Hữu Tuyết bước lên chiếc ô tô sang trọng, đôi tay hắn ta siết chặt vào nhau.
Bạch Hữu Tuyết trông thấy Trần Lương Đình buồn bã lòng cũng chẳng vui sướng gì. Bạch Hữu Tuyết vốn là người xuyên không và biết được Trần Lương Đình là nam chính nhưng ở bên cạnh Hoàng Minh Hạo lâu ngày cô ta liền nhận thấy tài sản nhà họ Hoàng phú gia địch quốc. Hiện tại tình cảm của Bạch Hữu Tuyết đối với Trần Lương Đình và Hoàng Minh Hạo giằng xé không yên. Cô ta muốn có cả hai, tình yêu của Trần Lương Đình và tiền tài địa vị của Hoàng Minh Hạo.
Trần Lương Đình tuy chân thành yêu Bạch Hữu Tuyết nhưng đã có gia đình, còn Hoàng Minh Hạo ngược lại độc thân thì tình trường lại vô cùng lão luyện lúc lạnh nhạt lúc săn sóc vô cùng khó đoán. Bạch Hữu Tuyết xoa xoa mi tâm, cảm thấy bản thân giống như đang rơi vào một hố bùn, càng vùng vẫy càng chìm sâu.