Bạch Hữu Tuyết muốn lên sân thượng hít thở không khí trong lành, Chương Hàm Yên tuy đoán được cô ta đang tính toán âm mưu nhưng không hề phản đối. Dù sao cũng còn Trần Lương Đình ở đây, Chương Hàm Yên rất muốn xem thử rốt cuộc Bạch Hữu Tuyết chó cùng rứt giậu sẽ làm ra cái gì.
Bạch Hữu Tuyết tựa người vào lan can, gió thổi mái tóc cô ta bay loạn, cả người vì bệnh tật mà hốc hác.
- Tôi có một yêu cầu, nếu như Chương Hàm Yên cô không đồng ý, tôi lập tức nhảy xuống đây rồi hét lên rằng hai người hãm hại tôi!
- Cô muốn chúng tôi ly hôn đúng không? - Chương Hàm Yên quay sang nhìn Trần Lương Đình.
- Đúng! - Bạch Hữu Tuyết híp đôi mắt lại. - Tôi muốn cô và anh Lương Đình ly hôn, sau đó anh Lương Đình sẽ cưới tôi về!
Trần Lương Đình há hốc mồm miệng, mắng:
- Cô bị điên rồi sao? Còn muốn nhảy xuống? Cô có chết thì tự đi mà chết, tôi sẽ không ly hôn!
Chương Hàm Yên cười khẩy trong lòng, đây chính là đàn ông. Khi chưa theo đuổi được sẽ xem như báu vật, nhưng một khi đã nắm trong tay lập tức chán ngán, đối với Trần Lương Đình mà nói Bạch Hữu Tuyết lúc này chỉ là một món đồ chơi đã cũ mà thôi.
- Tôi và anh Lương Đình lưỡng tình tương duyệt, tuyệt đối sẽ không ly hôn!
Tuy Chương Hàm Yên nói ra câu này có vẻ rất giả tạo, nhưng ánh mắt Trần Lương Đình nhìn cô lại vô cùng nồng nàn tha thiết. Bạch Hữu Tuyết thấy thế thì cười nhạt một tiếng, mỉa mai:
- Bây giờ đồng vợ đồng chồng quá nhỉ, hẳn là hai người đang muốn tôi chết đi để cùng nhau sống hạnh phúc đầu bạc răng long luôn đúng không?
- Cô đừng khiến vợ tôi tổn thương nữa... bao ngày qua Hàm Yên vì mẹ mà lao tâm khổ tứ... cô không những không giúp được gì mà còn bày ra trò này uy hiếp chúng tôi? - Trần Lương Đình lạnh lùng đáp.
Bạch Hữu Tuyết tựa người sát vào lan can hơn, chậm rãi nói:
- Anh Lương Đình à, anh đã quên tất cả những chuyện kinh tởm mà bản thân đã làm sao? Hối lộ cấp trên sỉ nhục cấp dưới, anh đều kể cho tôi tất tần tật...
- Cô dám? - Trần Lương Đình nghiến răng nghiến lợi trợn trừng hăm dọa Bạch Tuyết.
Chương Hàm Yên trong lòng âm thầm vui sướng nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra mềm yếu nước mắt lưng tròng.
- Bạch Tuyết, cô nói yêu anh Lương Đình cớ sao lại muốn hãm hại anh Lương Đình thân bại danh liệt!
- Yêu hắn ta sao? Ha ha ha... - Bạch Hữu Tuyết cười lớn, chỉ thẳng mặt Trần Lương Đình quát. - Tôi có mắt như mù mới xuyên đến chỗ này vì một tên đê tiện nghèo hèn đốn mạt như hắn ta chứ! Tôi khinh!
- Cô... - Trần Lương Đình căm tức, đôi tay đã bắt đầu run rẩy. - Tôi coi như bao lâu qua đã nhìn lầm cô rồi!
Bạch Hữu Tuyết cười khẩy, tự cao tự đại đắc ý.
- Trần Lương Đình anh nghĩ mình có cửa với tôi sao? Tôi là Bạch Tuyết nổi danh, là người mà sếp Hoàng ngày đêm cung phụng! Bây giờ tôi nghĩ lại rồi, anh và Chương Hàm Yên vẫn phải ly hôn, nhưng tôi thì sẽ về nhà họ Hoàng làm thiếu phu nhân...
- Tôi không đồng ý! - Trần Lương Đình kiên quyết.
Bạch Hữu Tuyết nhìn đám đông đang tập trung dưới sân bệnh viện chỉ chỉ trỏ trỏ, cô ta hừ lạnh.
- Anh nghĩ bản thân có quyền quyết định sao? Danh tiếng của anh, sự nghiệp của anh, thậm chí cả tự do của anh,... tôi đều sẽ khiến anh mất sạch... mọi bằng chứng anh tham ô công quỹ, hối lộ đút lót tôi đều đang nắm trong tay... Loại đàn ông đã đê tiện lại còn ăn bám vợ như anh thật không nên tồn tại...
Trần Lương Đình giận đến tím tái mặt mày, gầm gừ:
- Tôi sẽ không bao giờ ly hôn, cho dù có...
- Tôi đồng ý! - Chương Hàm Yên đột ngột tiến lên cắt ngang lời Trần Lương Đình. - Vì thanh danh của anh Lương Đình, tôi chấp nhận ly hôn! Chỉ mong cô có thể để yên cho anh ấy, đừng khiến anh ấy thêm đau lòng!
Bạch Hữu Tuyết vỗ vỗ tay hai cái, thở phào nhẹ nhõm.
- Kịch hay thế mà lại hết rồi...
Trần Lương Đình lúc này đã quỳ thụp xuống, vành mắt đỏ au.
- Chương Hàm Yên là anh có lỗi với em!
Chương Hàm Yên dịu dàng cười, miễn cưỡng che giấu đi tâm trạng bản thân đang cực kỳ phấn khích.
- Một ngày vợ chồng trăm năm tình nghĩa, chỉ mong sau này lão gia đừng quên tôi... là tôi có thể mãn nguyện lắm rồi...
Nói xong Chương Hàm Yên vờ như đau lòng chạy vụt xuống cầu thang, bỏ lại Trần Lương Đình và Bạch Hữu Tuyết đang ầm ĩ gây sự với nhau ở đó. Trước khi đi, cô còn nghe được Bạch Hữu Tuyết đang giễu cợt Trần Lương Đình.
- Anh còn ở đây ra vẻ si tình? Chẳng phải ngày xưa anh còn lập kế hoạch đánh Chương Hàm Yên sẩy thai để cưới tôi vào cửa đó sao? Đê tiện!
Chương Hàm Yên nhoẻn miệng cười, nếm mật nằm gai bao lâu nay cuối cùng cũng tới ngày cô thoát khỏi Trần gia. Ra đến cổng lớn, Chương Hàm Yên lập tức bị cánh nhà báo vây quanh, dồn dập hỏi.
- Người đang muốn nhảy lầu phía trên có phải là ca sĩ Bạch Tuyết vũ trường Hồng Hoa?
- Thưa phu nhân, Bạch Tuyết chính là là người thứ ba xen vào gia đình của cô?
- Việc chồng cô hành hung mẹ ruột và Bạch Tuyết có mối liên hệ thế nào?
Chương Hàm Yên đứng trên thềm bệnh viện, sau khi ra hiệu bọn họ trật tự mới nói:
- Xin mọi người yên lặng, tôi hôm nay muốn tuyên bố tôi và Trần Lương Đình đã ly hôn, tuy rằng chúng tôi vô duyên vô phận nhưng đối với mẹ chồng đang bệnh nặng, tôi sẽ hết lòng chăm sóc. Riêng về phần chồng tôi, tôi vẫn ủng hộ anh ấy nghe theo tiếng gọi con tim, và sẽ luôn luôn sẵn lòng giúp đỡ anh ấy cùng người mới xây dựng gia đình hạnh phúc.
Chương Hàm Yên nói xong thì lên ô tô về nhà, đoán chừng tin tức này rất nhanh sẽ lên trên trang nhất. Nghĩ nghĩ cô lại phân phó người hầu đến Chương gia thông báo lại toàn bộ sự tình.
Tuy rằng hiện tại là thời đại tân tiến, nhưng cái nhìn của người đời đối với phụ nữ ly hôn vẫn vô cùng khắc khe. Chương Hàm Yên là người kinh doanh đương nhiên không tiếc tiền mua danh, những số báo mới nhất đều viết về cô theo hướng tích cực nhất như là "Chăm sóc mẹ chồng liệt giường sau ly hôn, bà chủ mỹ phẩm Lan Hương xứng danh phụ nữ thời đại mới", "Kết thúc một cuộc hôn nhân không trọn vẹn, bà chủ mỹ phẩm Lan Hương vẫn ủng hộ chồng cũ tìm kiếm tình yêu đích thực", "Bàn về ly hôn văn minh", "Con dâu hiếu kính mẹ chồng bệnh tật, khi lòng hiếu thảo vượt lên trên tình yêu",...
Đã qua một tuần từ thời điểm tuyên bố ly hôn, Trần Lương Đình vẫn chưa có mặt mũi về nhà. Hôm nay là ngày Chương Hàm Yên quyết định rời khỏi nhà họ Trần, từ sáng sớm người của Chương gia đã đánh hai hàng ô tô đậu sẵn trước cổng lớn.
Chương Hàm Yên xách một vali nhỏ ra ngoài liền thấy Chương Tuấn Nghiệp một thân quân phục hiên ngang lẫm liệt.
- Em gái, ngày cưới là anh tiễn em đi, vậy nên anh cũng sẽ là người đón em về!
Chương Hàm Yên nhận thấy xung quanh người xem đông như trẩy hội cảm thấy vô cùng hài lòng. Lúc này từ trong nhà lão quản gia cũng vừa kịp chạy ra, ông ta vái lạy Chương Hàm Yên, khổ sở kêu than.
- Phu nhân... xin người cho tôi đi theo với... nhà họ Trần sớm đã sụp đổ rồi...
Chương Tuấn Nghiệp nhíu mày, quất roi phi ngựa xuống mặt đường, hỏi:
- Sụp đổ?
Lão quản gia không chút ngần ngại lập tức nói ra toàn bộ từ chuyện Trần lão phu nhân ăn chặn tiền cửa hàng của Chương Hàm Yên, cho tới việc Chương Hàm Yên đem của hồi môn ra nuôi một nhà họ Trần. Kể cả việc Trần Lương Đình vì Bạch Hữu Tuyết mà đánh Chương Hàm Yên đến độ sẩy thai cũng khai sạch.
Gương mặt của Chương Tuấn Nghiệp đen như than, tối tăm cực điểm.
- Tên khốn nạn này, anh phải đánh chết hắn!
Chương Hàm Yên vội vàng ngăn Chương Tuấn Nghiệp lại, còn nói:
- Mẹ chồng cũ em đang ốm nặng, anh đừng khiến bà kinh động mà hại đến sức khỏe! Những chuyện đã qua em đều không muốn tính toán nữa...
Một màn kịch này Chương Hàm Yên diễn xuất thật quá đỉnh, đám người xung quanh bắt đầu xôn xao bàn tán. Chủ yếu bọn họ đều khen Chương Hàm Yên hiếu thảo, lại chê trách Trần Lương Đình không bằng cầm thú.