Mùa hạ thời tiết thất thường nên buổi chiều trời đổ mưa tầm tã. Chương Hàm Yên nhìn từng đám mây đen ảm đạm có chút phiền chán. Nàng ngồi trong trà thính bình thản pha trà, thưởng thức hương Long Tĩnh nồng đậm êm dịu.
- Thưa Nương nương, nô tì đã đưa Hương Hoan đến!
Nhị Hồng đứng bên ngoài rèm ngọc bẩm báo.
Chương Hàm Yên không liếc mắt nhìn nhàn nhạt ra lệnh:
- Nữ nhân dầm mưa dễ nhiễm lạnh các ngươi đổi y phục trước đi.
Nàng phân phó kẻ dưới chuẩn bị thêm một lò than ấm, đợi Hương Hoan ra mới để nàng ta ngồi xuống ghế thấp bên cạnh.
Hương Hoan cúi gầm mặt thụ sủng nhược kinh, giọng nói mang theo nửa phần lo lắng nửa phần sợ hãi:
- Tham kiến Chương Phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an!
Chương Hàm Yên phất tay để toàn bộ người lui, lại sai sử Nhị Hồng cẩn thận canh cửa. Nàng đặt tách trà Long Tĩnh đến trước mặt Hương Hoan, điềm nhiên hỏi:
- Đã bao lâu rồi ngươi chưa được quay về Lương Vương phủ?
Mưa đã tạnh, ánh nắng vàng nhạt bao phủ khắp khoảng sân đá rộng. Nhị Hồng đưa tay che miệng ngáp dài, chủ tử nàng và Hương Hoan trò chuyện đã gần một canh giờ. Sợ rằng Hương Hoan rời Ngọc Tú cung lâu sẽ khiến Dung Phi nghi ngờ, Nhị Hồng định gõ cửa, chỉ là nàng ta còn chưa kịp hành động liền thấy Hương Hoan ra ngoài.
Đôi mắt Hương Hoan đỏ bừng sưng húp, Nhị Hồng há hốc miệng ngạc nhiên, lại nghe chủ tử hạ lệnh đưa Hương Hoan đi thay y phục cũ đã được hong khô tránh bị phát sinh phiền phức. Đợi đến khi Hương Hoan an toàn quay về Ngọc Tú cung, Nhị Hồng lập tức chạy đến hầu hạ chủ tử.
- Nương nương... vừa rồi người và Hương Hoan kia đã nói những gì vậy?
Chương Hàm Yên cười cười, đưa tay vuốt ve một đóa hoa bị mưa gió vùi dập trước sân.
- Không có gì đặc biệt, chỉ là hỏi thăm gia quyến nàng ta, nhắc lại những chuyện ở Vương phủ...
Đại cung nữ bên cạnh phi tần nếu như không được đích thân chủ nhân ban hôn thì cả đời đều sẽ giam mình trong bốn bức tường hoàng cung cô đơn lạnh lẽo. Hương Hoan vốn dĩ đã có một cuộc sống bên ngoài tốt đẹp, mẹ nàng ta là nhũ mẫu của Lương Vương, nàng ta chỉ cần giúp Lương Vương hạ sinh hài tử liền có thể trở thành Trắc phi Vương phủ được người hầu kẻ hạ.
Cái kế ly gián này của Chương Hàm Yên không quá thâm hiểm nhưng lại trực tiếp đánh vào điểm yếu ớt nhất của con người. Chương Hàm Yên mông lung nhìn lên bầu trời hoàng hôn rực đỏ, số phận nữ nhân cổ đại dù là thiên kim tiểu thư hay bần nông thôn nữ cũng đều bi thảm như nhau.
...***...
Tiết trời ngày càng thêm oi bức, Chương Hàm Yên tuy cơ thể âm hàn nhưng trong lòng vẫn không ngừng than thở. Mỗi năm tháng này phi tần đều có thể đến Hành cung tránh nóng. Thế nhưng vì Giang Kim Hoa mang thai nặng nề không đi được mà cả hậu cung đều phải cùng nàng ta chịu khổ theo.
Thế nhưng Giang Kim Hoa một chút nhẫn nhịn cũng không làm được, liên tục một tuần qua ngày nào cũng cho hạ nhân đến Chính Long điện bẩm báo thai tự không tốt, ăn không ngon ngủ không yên, băng khối thiếu thốn. Chương Hàm Yên chỉ nghe Nhị Hồng bẩm báo về việc nàng ta làm loạn thôi mà đã nhức hết cả đầu. Cuối cùng có lẽ vì chính Vạn Minh Đế cũng giống như Chương Hàm Yên không chịu nổi Giang Kim Hoa nheo nhéo bên tai mà hạ lệnh điều tra băng khối thiếu hụt.
Chương Hàm Yên nhận được tin tức này khi đang kiểm tra bài tập của Tứ Hoàng tử, nàng đánh một dấu chu sa lên nét chữ viết sai rồi phất tay để ma ma đưa hài tử ra ngoài chơi. Nhị Hồng vừa dọn dẹp văn phòng tứ bảo vừa cảm thán.
- Huệ Phi lần này thật không xong rồi!
Chương Hàm Yên cho là không phải, lắc đầu nói:
- Nếu Trịnh thị làm việc cẩn mật thì đã chẳng lâm đến bước đường này, trời giáng thiên tai có thể tránh, còn tự tạo tai họa thì đành phải chịu. Trịnh thị giành giật quản lý băng khối đắc tội nặng nề với Giang Kim Hoa, bây giờ Giang Kim Hoa phát hiện băng khối bị ăn chặn... đừng nói chỉ là Kính Hy cung của Trịnh thị... mà lần này sợ rằng ngay cả Đại Hoàng tử cũng bị liên lụy!
Chương Hàm Yên đoán không sai, chỉ trong vòng một tuần vụ án băng khối vì can hệ quá nhiều nên được đưa đến Hình Bộ xử lý. Huệ Phi không chỉ bị tước phong hào mà còn bị giáng ba cấp trở thành Quý nhân. Phúc bất trùng lai họa vô đơn chí, Trịnh Quý nhân vì không chịu nổi đả kích mà nhiễm bệnh. Thái y sau khi bắt mạch liền phát hiện bệnh mà Trịnh Quý nhân mắc phải chính là dịch đậu mùa vô cùng nguy hiểm.
Vạn Minh Đế một mặt phong tỏa Kính Hy cung, một mặt rắc vôi phun rượu khử trùng tất cả cung điện còn lại. Tuy nhiên dịch bệnh vẫn không ngừng, thêm mấy ngày nữa thì đến lượt Đại Hoàng tử cũng bị nhiễm.
Tất nhiên Chương Hàm Yên biết rõ Trịnh thị không vô duyên vô cớ mà nhiễm bệnh. Bởi vì người đầu tiên ở Kính Hy cung mắc đậu mùa là một tiểu thái giám vẩy nước quét nhà có quan hệ họ hàng sâu xa với Giang Kim Hoa.
Thời cổ đại chưa có vacxin phòng bệnh vì thế dịch đậu mùa mỗi năm đều cướp đi hàng trăm nghìn sinh mệnh. Chương Hàm Yên nghĩ đến Đại Hoàng tử thông minh hiếu động liền có chút đau lòng:
- Giang Kim Hoa thật táng tận lương tâm, đến trẻ nhỏ vô tội cũng không tha. Đại Hoàng tử bất quá chỉ mới bảy tuổi!
Nhị Hồng nghe Chương Hàm Yên nói như vậy thì lo sợ không yên, mấy ngày này cứ khư khư giữ Tứ Hoàng tử bên mình không rời nửa bước. Chương Hàm Yên cũng vô cùng cẩn thận, phàm là hạ nhân bất kể từ đâu đến cũng đều chỉ được đứng trước cửa cung, không được phép tiến vào sân điện.
Bẵng đi nửa tháng khi dịch bệnh bắt đầu ổn, những ai bị nhiễm đều đã đưa ra bên ngoài chữa trị, hoàng cung sắp trở lại sinh hoạt bình thường thì nửa đêm từ Kính Hy cung vang lên chuỗi la hét thất thanh khóc lóc ai oán. Chương Hàm Yên vừa thiu thiu ngủ đã bị Nhị Hồng đánh thức, sắc mặt nàng ta trắng bệch.
- Nương nương... Đại Hoàng tử... qua đời rồi...
Chương Hàm Yên vội vàng đổi y phục đến Kính Hy cung, đây là lễ tiết không thể tránh khỏi. Tuy nhiên Kính Hy cung vẫn còn bị cấm túc, Chương Hàm Yên cùng một vài phi tần cấp thấp chỉ có thể đứng bên ngoài, Chương Hàm Yên yên lặng lắng nghe các nàng xôn xao bàn luận.
"Dung phi nương nương đến!"
Giang Kim Hoa hiện đang mang thai, cho dù nàng ta không xuất hiện cũng không ai dám trách cứ. Chỉ là nhìn điệu bộ khoa trương thanh thế tiền hô hậu ủng của nàng ta, Chương Hàm Yên biết rõ Giang Kim Hoa chính là muốn thị uy hậu cung rằng theo nàng ta thì sống chống nàng ta sẽ có kết cục giống Trịnh Quý nhân.
"Hoàng thượng giá lâm!"
Giang Kim Hoa vừa nghe Vạn Minh Đế đến liền thay đổi sắc mặt, lấy khăn tay chấm nước mắt.
- Ôi! Thật đáng thương cho Đại Hoàng tử... chỉ vì nhiễm bệnh từ mẫu thân mà ra nông nỗi này...
Chương Hàm Yên khóe môi không tự chủ mà nhếch lên, rõ mèo khóc chuột giả từ bi. Tuy tỏ ra thương tiếc Đại Hoàng tử nhưng Giang Kim Hoa vẫn kịp thời đổ mọi tội trạng lên đầu Trịnh thị.
Bận rộn đến khi trời gần sáng Chương Hàm Yên mới được hồi cung, Vạn Minh Đế hạ chỉ cử hành nghi thức tang lễ của Đại Hoàng tử theo quy chế Thái tử. Chương Hàm Yên trong lòng chỉ thấy buồn cười, loại quy chế này chủ yếu làm để người sống xem chứ không phải vì thương tiếc người đã chết.
...***...
Tang lễ Đại Hoàng tử tổ chức vô cùng trang trọng, Chương Hàm Yên thi thoảng nhìn qua Trịnh thị, chỉ thấy nàng ta đôi mắt ráo hoảnh, dáng điệu vô lực. Cảm tưởng cái chết của Đại Hoàng tử đã rút hết toàn bộ sinh lực của nàng ta.
Chương Hàm Yên không an ủi gì, đến khi viếng tang chỉ bí mật nhét vào tay Trịnh thị một mảnh giấy nhỏ, rồi thì thầm mấy câu:
- Một tiểu hài tử chết không minh bạch như thế... bản cung cũng thật đau lòng!
Vạn Minh Đế chủ trì tang lễ, đây là tang lễ đầu tiên của Đại Yến từ khi hắn ta lên ngôi. Chương Hàm Yên không mặn không nhạt nhìn đôi mắt Vạn Minh Đế u uất, tuy Đại Hoàng tử vô tội nhưng người như hắn ta thật không xứng đáng có hài tử. Chương Hàm Yên đặt tay lên bụng, đời này nàng không sinh nở được cũng chính là vì hắn.
Trải qua nửa ngày mệt mỏi, Chương Hàm Yên còn rằng sắp được hồi cung thì Vạn Minh Đế đột ngột ngất xỉu. Cả người hắn bất thình lình đổ ập xuống thảm sàn khiến toàn bộ đại điện chấn động kinh hoảng. Rất nhanh Thái y đã được triệu đến, xa mã cũng sẵn sàng đưa người về Chính Long điện.
Chương Hàm Yên ngoài việc chứng kiến cảnh tượng ồn ào kinh sợ này còn phải ôm một bụng phiền chán mệt mỏi cùng đám phi tần tất bật theo đến Chính Long điện. Chương Hàm Yên trong lòng thầm ai oán, không biết bao lâu nữa mới được dùng ngọ thiện.
- Hoàng thượng nhiễm phải dịch đậu mùa!
Chương Hàm Yên đang ngáp ngắn ngáp dài trước thềm hoa Chính Long điện thì nghe Thái y từ bên trong nói vọng ra. Vạn Minh Đế nhiễm bệnh đối với nàng không quan trọng, quan trọng chính là hiện tại cần có người liều mạng bên cạnh chăm sóc. Phi tần cấp thấp liền không được mà cấp cao hơn cũng chỉ có nàng và Giang Kim Hoa.
Chương Hàm Yên híp mắt hướng đến Giang Kim Hoa đang tỏ ra ủ ê bên cạnh Thái y, dịch bệnh này vốn do nàng ta tạo ra vậy chăm sóc Vạn Minh Đế đành phải nhờ cậy nàng ta rồi. Chỉ là Giang Kim Hoa đang mang thai, Chương Hàm Yên có muốn ép buộc cũng không được, mà phải nghĩ cách khiến nàng ta toàn tâm tự nguyện.