Thời điểm Chương Hàm Yên và Tuyên Thần đuổi đến trước địa phận Vô Nhai sơn thì Ly Huyền Âm đã kịp bày trận pháp triệu hồi ma binh quỷ tướng. Dù sao Ly Huyền Âm cũng là Ma Quân không nên coi thường, vì thế Chương Hàm Yên sau khi tập hợp được đệ tử toàn môn cũng không dám manh động, cổ nhân có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Tuyên Thần ngược lại tỏ ra cực kỳ quyết tâm, kiếm trận mà y dùng để đối phó với Ly Huyền Âm cũng vô cùng xảo diệu. Chương Hàm Yên trước khi tiến vào Ảo cảnh có nghiên cứu một chút về hệ thống tu tiên nhưng với loại trận pháp của Tuyên Thần vẫn vô cùng mù mờ.
Tuyên Thần không muốn để mọi người cùng hợp lực mà có ý định đơn thương độc mã quyết đấu cùng Ly Huyền Âm. Ngược lại Ly Huyền Âm cũng tỏ ra rất quân tử, chấp nhận Tuyên Thần khiêu chiến.
Pháp trận hai bên sáng rực đỉnh Vô Nhai, tất cả đệ tử của Thánh Vân phái đều bị làm cho choáng ngợp. Trận pháp kéo dài ba ngày ba đêm, đến ngày thứ tư Tuyên Thần so với Ly Huyền Âm có vẻ đuối sức hơn hẳn, tuy nhiên điều này chỉ có Chương Hàm Yên tinh tế nhận ra. Chương Hàm Yên cảm thấy khó hiểu, Vô Nhai sơn là địa bàn của ma tu, thách đấu với Ly Huyền Âm tại nơi này không khác gì tự mua dây buộc mình.
Nhiệm vụ chính mà lần này Chương Hàm Yên phải hoàn thành là tiêu diệt ma tu đem lại bình an cho thiên hạ, vì thế nàng liền ra tay giúp đỡ Tuyên Thần. Chương Hàm Yên hạ kiếm đứng bên cạnh Tuyên Thần kề vai sát cánh, nhờ tu vi của nàng mà pháp trận được tăng thêm một phần.
- Không cần đâu, ta không muốn sư muội bị thương! - Tuyên Thần lo lắng nhìn Chương Hàm Yên.
Phía bên kia Ly Huyền Âm dường như không phục, trào phúng cười.
- Ỷ đông hiếp yếu chính là bản lĩnh của danh môn chính phái các ngươi à?
Chương Hàm Yên cười nhạt, bất ngờ xoay lưỡi kiếm hợp nhất với kiếm của Tuyên Thần làm một. Đây là chiêu thức đặc thù mà Chân Minh Tiên Quân năm xưa đã truyền thụ lại, cả Thánh Vân phái cũng chỉ có nàng và Tuyên Thần mới làm được.
Tuyên Thần lùi lại một bước vận công phóng mạnh lưỡi kiếm về phía Ly Huyền Âm, pháp trận của Ly Huyền Âm trong một khắc liền bị xé toạc khiến hắn ta thất thần khụy chân xuống. Nhưng bản chất Ly Huyền Âm gian xảo rất nhanh liền khôi phục hiện trạng ban đầu lại tung một làn khói đen che kín thiên địa. Tuyên Thần không nói lời nào chỉ âm trầm niệm chú, lưỡi kiếm lao vun vút theo hướng Ly Huyền Âm.
- Đuổi theo! - Chương Hàm Yên hiệu lệnh đệ tử.
Đúng lúc này không rõ từ đâu mà Tô Khuynh Khuynh lại xuất hiện, nàng ta không rõ vì sao lại ôm chặt lấy Tuyên Thần.
- Sư tôn... xin người đừng bỏ rơi con... Ly Huyền Âm đến đây là vì con... nếu như hắn ta chết con cả đời này sẽ vô cùng áy náy...
Tuyên Thần bị giữ lại không thể di chuyển, Chương Hàm Yên cũng chẳng thèm bận tâm đến Tô Khuynh Khuynh mà chuyên chú điều khiển kiếm, phát hiện trên đầu lưỡi kiếm dính dấp máu tươi. Đoán chừng Ly Huyền Âm vì bị thương từ trước nên đã thất thủ, Chương Hàm Yên liền lao vào giữa đám khói đen đặc cuồng cuộng trực tiếp giao chiến với Ly Huyền Âm.
Nào ngờ Tô Khuynh Khuynh không biết tốt xấu, đột ngột dùng thân mình chắn ngang lưỡi kiếm Chương Hàm Yên. Nàng vừa xoay người né tránh thì bị Ly Huyền Âm thừa cơ giáng một chưởng.
Chương Hàm Yên không chống đỡ nổi thân thể cứ thế rơi tự do từ không trung xuống mặt đất. May mắn thay Tuyên Thần kịp thời trông thấy nàng nên đã đỡ lấy. Chương Hàm Yên nhìn khói đen dần tan biến, Ly Huyền Âm cũng đã thành công trốn thoát trong lòng vô cùng bức bối. Tô Khuynh Khuynh luôn luôn ra vẻ bạch liên hoa thanh sạch trong sáng như hành động thì hoàn toàn ngược lại, chân đạp hai thuyền. Nàng ta vừa muốn có được tình yêu của Tuyên Thần vừa lưu luyến sự yêu chiều của Ly Huyền Âm không buông.
Nếu trà xanh Tô Khuynh Khuynh năm lần bảy lượt đều không hối cải, Chương Hàm Yên đành phải diễn xuất một chút.
- Tô Khuynh Khuynh... con vì sao lại giúp ma tu đả thương sư cô?
Tô Khuynh Khuynh rõ ràng có thể đi cùng Ly Huyền Âm nhưng nàng ta vẫn hy vọng Tuyên Thần sẽ thay đổi suy nghĩ, cho nên mới quyết định ở lại. Vừa nghe thấy Chương Hàm Yên lên tiếng liền ủy khuất khóc lóc:
- Con không có... con chỉ... chỉ...
- Không có? - Chương Hàm Yên lạnh lùng nâng mi mắt. - Ý con là sư cô đang vu khống con?
Tô Khuynh Khuynh không nghĩ sự việc lại đi đến nước này, tâm thần hốt hoảng.
- Sư cô... người nói gì vậy... rõ ràng là người bị Ly Huyền Âm đả thương... sao lại đổ vấy lên người con...
Chương Hàm Yên ho nhẹ mấy lượt, nôn ra một ngụm máu khiến đệ tử trong phái toàn bộ đều kinh hãi không thôi.
- Nếu không nhờ Tuyên Thần sư huynh giúp đỡ thì sợ rằng tính mạng của ta đã không giữ nổi!
- Chương sư cô nói đúng, nếu như sư thúc không ra tay kịp thời thì sư cô sợ rằng lành ít dữ nhiều. - Đệ tử Ất lên tiếng.
- Lần trước cũng chính Tô Khuynh Khuynh trốn lên đỉnh Vô Nhai mà môn phái thiệt mạng mười mấy người, loại người này không nên lưu lạu nữa. - Đệ tử Giáp phụ họa.
Tuyên Thần vốn là một người hòa nhã, nhưng hiện tại đã gần như không giữ được bình tĩnh, nói:
- Đưa Tô Khuynh Khuynh cùng quay về, nó là đệ tử của ta, hôm nay ta sẽ cho mọi người một câu trả lời công bằng!
Khóe môi Chương Hàm Yên từ từ nhếch lăn, biểu tình khoa trương như vậy xem ra sắp tới Tô Khuynh Khuynh sẽ không dễ sống. Nếu nàng ta không bị phế bỏ tu vi thì cũng sẽ chịu cảnh trục xuất khỏi sư môn.