Tâm Khôi cười cười, đứng dậy đi trở lại bên đống lửa, cô cởi đồ của Thẩm Hạ Tri, nhưng lại không dám cởi đồ của chính mình, đành tự coi bản thân như giá treo quần áo, ngồi gần đống lửa để hong cho khô.
Mưa hơn hai giờ cũng bắt đầu tạnh. Lúc này, quần áo của Thẩm Hạ Tri đã khô, cô lấy ra, giúp hắn mặc vào, lại nhìn quần áo trên người chính mình, cũng đã khô gần hết.
Tâm Khôi quyết định đi ra ngoài tìm lá thảo dược và xem có gì có thể ăn được không.
Kiến thức về các loại thảo dược và đồ ăn hoang dã trong trường đều có dạy. Tuy người ở thế giới phép thuật đều có thể hấp thu năng lượng chữa lành trong tự nhiên, nhưng nếu có thảo dược hỗ trợ, sẽ khỏi nhanh hơn rất nhiều.
Tâm Khôi hái thảo dược xong, lại nhìn thấy hồ nước gần đó, bèn đi đến vận dụng năng lượng thủy, bắt hai con cá khá to. Cảm thấy đã đủ, cô liền cầm chiến lợi phẩm trở về, lúc vào trong hang, thấy Thẩm Hạ Tri đã mệt mỏi quá độ mà ngủ thiếp đi.
Tâm Khôi giã nát thảo dược, đắp lên trên vết thương của hắn. Sau đó đi xiên cá vào thanh gỗ, nướng lên, mùi thơm bay ra khắp hang động.
Thẩm Hạ Tri mơ màng tỉnh giấc, liếc nhìn qua thấy bóng dáng Tâm Khôi bên đống lửa, bất giác cảm thấy thật yên tâm.
“Anh tỉnh rồi sao? Tranh thủ lúc anh ngủ tôi đã đắp thảo dược cho anh, với tiến độ này, ngày mai dù chưa khỏi hoàn toàn nhưng chắc là anh đã có thể đứng lên đi lại được. Đến lúc đó chúng ta sẽ tìm cách thoát ra khỏi đáy vực này.”
“Cảm ơn!” Thẩm Hạ Tri nhìn cô, khẽ nói.
“A! Cảm ơn suông thì có ích lợi gì chứ.” Tâm Khôi vừa xoay xoay xiên cá, vừa nói.
Thẩm Hạ Tri biết cô muốn nói cái gì, là muốn hắn dùng thân báo đáp. Mẹ kiếp! Tên này sao cứ phải trêu chọc hắn mấy chủ đề như vậy? Chẳng nhẽ cậu ta thật sự thèm muốn thân thể hắn đến điên rồi sao?
Hai người ăn xong cá nướng, Tâm Khôi cũng thật sự đã mệt nhọc quá độ, cô đi đến chỗ đống cỏ của chính mình, nằm xuống, không bao lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ mơ màng màng, cô thấy bản thân trở lại thế giới của chính mình.
Tinh Tế năm 3XXX.
Cô, mẹ và Tâm Như con gái nuôi của ba mẹ cô đang ở tầng 1.
Mỹ kỳ danh là đi mua đồ cho cô, nhưng toàn bộ hành trình, mẹ cô lại chỉ nắm tay Tâm Như, thân thiết hỏi con gái nuôi của bà thích gì, đã chọn được quần áo để mặc trong bữa tiệc sắp tới hay chưa? Sợ con gái nuôi đi bộ lâu sẽ mỏi chân.
Tâm Tâm đi bên cạnh hai người, tay xách đồ mà hai người đã mua, giống như một nữ trợ lý hơn là con gái ruột của mẹ.
Mẹ ruột của cô! Người mẹ mà cô vẫn luôn mong ngóng được gặp lại, người là điểm tựa tinh thần trong suốt quãng thời gian cô bị bắt cóc và bị bỏ rơi ở hành tinh rác rưởi, lại ở sau khi cô trở về, vì sợ con gái nuôi cảm thấy tủi thân mà luôn đối xử với cô thực lãnh đạm.
Đột nhiên, phía trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh thông báo từ phía chính phủ, yêu cầu mọi người nhanh chóng rời khỏi tòa nhà. Họ nhận được nguồn tin nhóm khủng bố Alpha đã đặt bom Titan hẹn giờ trong khu trung tâm thương mại Ngàn Sao lớn nhất Trung Ương Tinh. Đây là loại bom có công năng hủy diệt mạnh nhất hiện tại. Tòa nhà trung tâm thương mại này được xây dựng bằng vật liệu siêu cấp, có thể kháng được gần như tất cả các loại bom, nhưng lại không chống chịu nổi loại bom Titan này.
Gần như thông báo vừa dứt, loạt bom đầu tiên đã phát nổ. Mọi người còn chưa kịp rời khỏi khu trung tâm thương mại, âm thanh nhốn nháo, kêu gào vang lên khắp nơi.
Tâm Tâm vốn là sinh viên trường quân đội, đối mặt với mấy vấn đề này, cô trấn tĩnh hơn hẳn người thường. Cô động viên mẹ và em gái nuôi bình tĩnh, sau đó bảo hộ hai người đi đến lối thoát hiểm.
“Ầm!” Lại một quả bom nữa phát nổ. Một mảnh trần nhà lớn sụp xuống, rơi đúng xuống chỗ ba người. Tâm Tâm nhanh chóng đẩy mạnh mẹ và em gái nuôi về phía trước, bản thân cũng chạy vội, nhưng vẫn bị mảnh trần nhà kia cọ qua sau lưng, rách một mảng lớn, ngã xuống đất. Cô hét lớn về phía mẹ và em gái nuôi: “Mẹ, Tâm Như, hai người chạy đi! Con sẽ có cách ra được.”