Tâm Như đã sợ đến mức hai chân run rẩy, không có sức lực để chạy.
Mẹ Tâm Tâm định quay lại đỡ cô dậy, nhưng lại bị Tâm Như giữ chặt tay.
“Mẹ, con sợ.” Tâm Như nước mắt đầm đìa, nắm chặt tay mẹ Tâm.
Mẹ Tâm quay ra nhìn cô, vội vàng an ủi, “Tâm Như, đừng sợ, có mẹ ở đây, mẹ bảo vệ con, mẹ đưa con ra ngoài.”
Bà vừa dỗ dành, vừa đỡ Tâm Như rời đi.
Tâm Tâm ở đằng sau lồm cồm bò dậy, vừa lúc một quả bom khác phát nổ gần đó, sóng nhiệt đẩy cô văng ra xa, đập lên trên bờ tường, lại rơi xuống đất.
May mắn, nơi cô rơi xuống là cửa thoát hiểm, cô dùng sức chống hai tay, bò được ra ngoài.
Có nhân viên cứu hộ đứng ở cửa thấy cô, vội vàng tiến lên, gọi người đến, đưa cô lên cáng.
Cô được đưa đến khu tập trung người bị thương nặng phải nằm trên cáng, chờ xe cứu thương đến đưa đi.
Tâm Tâm nằm ở đó, chợt nghe thấy có âm thanh quen thuộc truyền từ cách đó không xa truyền đến.
Cô ngoảnh mặt qua, thấy mẹ và Tâm Như đang đứng trong khu vực của những người vừa thoát hiểm được xác định là bị thương nhẹ. Tâm Như hình như bị trày xước một chút ở trên mặt, vẫn còn rất sốc, đang khóc thút thít. Ba và anh trai của cô cũng đã đến nơi, đang vây quanh an ủi, động viên Tâm Như. Không một ai nhớ đến còn có cô đang nằm ở nơi này, trong những người bị thương nặng.
Hôm sau, Tâm Tâm tỉnh dậy sau cuộc phẫu thuật dài. Thấy ba mẹ đang đứng bên giường bệnh nhìn cô.
Trong lòng cô thực hạnh phúc, ba mẹ vẫn quan tâm cô. Cô cất tiếng gọi yếu ớt: “Ba mẹ…”
Đột nhiên, điện thoại của ba rung lên, là anh hai gọi tới, nói tinh thần của Tâm Như bất ổn, cứ luôn đòi gặp ba mẹ.
Mẹ cô nghe vậy liền hoảng hốt, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng bệnh của cô.
Ba cô có chút ngại ngùng, quay ra nói với cô: “Tâm Như từ nhỏ đã yếu ớt, rất bám ba mẹ, vừa trải qua cú sốc lớn, con thông cảm cho em con.”
“Vâng!” Tâm Tâm hơi mỉm cười, ít nhất cũng có ba ở lại bên cô, vậy là đủ rồi. Bao nhiêu năm một mình, cô cũng từng chỉ ước mong có một người thân, hoặc ba, hoặc mẹ, hoặc anh trai bên mình.
Ba cô lại tiếp tục nói: “Cũng may con thể chất khỏe mạnh, tố chất tâm lý cũng tốt, không có việc gì.”
“Vâng.” Tâm Tâm lại nhẹ nhàng trả lời, đôi mắt nhìn ba lấp lánh niềm vui.
“Vậy, con nghỉ ngơi đi nhé. Ba đi qua xem em gái con thế nào.”
Ba cô nói xong, liền xoay người rời đi, không để cô kịp nói gì.
Chữ “ba…” còn ở trong miệng cô chưa bật ra ngoài, lại nuốt trở về trong bụng.
Mấy ngày tiếp theo, ba mẹ cũng đến thăm cô, nhưng chỉ khoảng 5, 10 phút lại chạy trở về bên em gái nuôi Tâm Như.
Anh trai cô, thậm chí còn chẳng hề ghé thăm cô dù chỉ một lần.
Người anh trai hồi nhỏ đã từng xoa đầu cô, nói với cô rằng anh sẽ luôn bảo vệ cô.
Cô mất tích 10 năm. Mười năm quá dài, mọi thứ đều thay đổi, kể cả tình cảm của ba mẹ và anh trai!
Khi Tâm Tâm tỉnh giấc, mặt trời đã ngả về tây, cô lại ra ngoài tìm đồ ăn. Lần này, ngủ xong một giấc có sức lực, Tâm Tâm quyết định tích trữ nhiều đồ ăn một chút, phòng khi chẳng may trời mưa, cũng có đồ để dùng.
Cô hái chút rau dại, lại tìm được ít quả cam, còn đi đến hồ nước bắt bốn năm con cá, đặt trong bong bóng nước. Cô nhớ trong hang động có một cái hố nhỏ, có thể nuôi tạm cá trong đó.
Cơm tối có rau, có cá, có cam, cũng không tệ.