Nói nói khóc khóc, sau đó Tâm Như giống như kích động quá độ, chạy ra khỏi nhà, suýt chút nữa bị xe tông phải, may mà hắn đuổi theo kịp thời kéo lại.
Hắn ôm Tâm Như trong lòng, sợ hãi lúc trước khi nhìn thấy Tâm Như suýt bị xe đâm trúng bây giờ liền biến thành lửa giận ngút trời.
Hắn quay ra trách móc Tâm Tâm nặng nề, nói sự trở về của cô đã làm cả gia đình xáo trộn, cô mới là người mà gia đình này không cần.
Tâm Tâm đứng đó, không nói một lời, trong đôi mắt đang nhìn về phía hắn là một mảnh yên tĩnh. Yên tĩnh đến mức làm hắn có chút thảng thốt.
Một lúc sau, cô lặng lẽ trở về phòng của chính mình trong tiếng xì xào bàn tán của mọi người.
Ngay trong đêm đó, Tâm Tâm kéo va li rời đi.
Một tháng sau khi Tâm Tâm rời đi, mẹ thỉnh thoảng lại hỏi hắn Tâm Tâm hiện đang ở đâu, còn nói chỉ là một chiếc vòng, nếu Tâm Tâm thích, vậy hắn mua cho Tâm Tâm một cái đi, anh chị em trong nhà, đừng cãi nhau.
Hắn nghe vậy cũng dao động, chỉ là một chiếc vòng, dù có hơi đắt, nhưng hắn không phải không mua được cho Tâm Tâm. Ngày đó hắn trách Tâm Tâm, không phải vì chiếc vòng, mà là vì những lời Tâm Tâm nói với Tâm Như, khiến Tâm Như tổn thương tới mức bỏ chạy, suýt chút nữa đã mất mạng.
Lúc đó, Tâm Như ngồi bên cạnh mẹ liền nói xen vào:
“Chắc là do chị giận con, để con đi xin lỗi chị, năn nỉ chị quay về nhà.”
Không hiểu sao nghe cô nói vậy, trong lòng hắn lại thấy khó chịu.
“Không được!” Hắn theo bản năng phản đối, “Em không làm gì sai, sao phải đi xin lỗi, em ấy giận dỗi, vậy cứ kệ em ấy. Chúng ta không thể chiều hư em ấy. Đây không phải là vấn đề một chiếc vòng, đây là vấn đề nhân phẩm. Tâm Tâm không có ở bên chúng ta mười năm, bị nhiễm thói hư tật xấu trên hành tinh rác rưởi kia, cần phải được dạy dỗ lại.”
Tâm Nhật An nhớ lại chuyện ngày hôm đó, hắn sờ tay lên dòng nhật ký của Tâm Tâm.
“Anh còn nói gia đình chúng ta không cần em. Tự dưng em cảm thấy mười năm cố gắng tìm đường trở về nhà của chính mình ở trong mắt mọi người hình như chỉ là một hồi khiến người chán ghét.”
Cảm giác của mười hai năm trước quay trở về, đáp úp cho hắn nghẹn thở, mười hai năm trước, em gái hắn bị bắt cóc, hắn mất đi em gái suốt mười năm. Đến khi tìm được trở về, hai năm qua, hắn lại không hề trân trọng.
Hắn cảm giác, giống như hắn lại mất đi em gái, nhưng lần này không phải là người xấu bắt cóc em gái của hắn, mà là chính hắn đánh mất.
Tâm Tâm.
—
Tâm Nhật An bước ra khỏi phòng, nhìn thấy nữ giúp việc mấy tháng trước đứng ra giữa bữa tiệc đông người tố cáo Tâm Tâm lấy cắp vòng tay của Tâm Như đang bưng lọ hoa mới đi đến đặt lên trên bàn khách.
“Cậu chủ.” Nữ giúp việc trẻ tuổi mỉm cười với hắn, nụ cười tươi như hoa.
Hắn nhăn mày.
Từ bao giờ, nữ giúp việc trong nhà lại dám đứng ra giữa chốn đông người tố cáo tiểu thư ăn cắp đồ trong nhà?
Sau đó, hắn lại nhớ đến, có lẽ là do sự thiên vị nghiêng trời lệch đất mà hắn dành cho Tâm Như, khiến cho mọi người trong nhà đều theo bản năng không coi Tâm Tâm như chủ nhân chân chính.
Hắn nhớ, lúc Tâm Như mới xuất hiện, ba nói hắn hãy coi cô như Tâm Tâm mà yêu thương. Tâm Như thực sự rất giống Tâm Tâm, mặc đồ của Tâm Tâm, mái tóc xoăn vàng óng ả, cũng thích ăn những món Tâm Tâm thích ăn, thích chạy theo hắn gọi anh trai. Hắn đã thực sự làm như vậy, chuyển dồn toàn bộ tình yêu thương vốn dành cho Tâm Tâm lên người Tâm Như.