“Mẹ, con không thích bộ phim này, sau này chúng ta đừng đi xem nữa nhé.”
Ngồi trên xe, Tâm Như dựa vào Hoàng Hạnh Hoa làm nũng, “Mẹ, mẹ hứa với con đi.”
“Ừ, được, được, không đi xem.” Hoàng Hạnh Hoa theo bản năng đáp ứng Tâm Như, nhưng trong đầu lại rối loạn như tơ vò.
Về đến nhà, sau khi dỗ dành Tâm Như đi ngủ xong, Hoàng Hạnh Hoa trở lại phòng, đóng kín cửa, lấy di động ra gọi cho Tâm Nhật An.
“A lô, mẹ. Con nghe đây.”
Đầu kia truyền đến tiếng nói của Tâm Nhật An.
“Nhật An, con nói cho mẹ biết, Tâm Tâm hiện giờ đang ở đâu? Sao con bé lâu như vậy chưa về nhà?”
“…” Đầu kia là sự trầm ngâm.
“Nhật An?” Hoàng Hạnh Hoa nhắc nhở.
“Mẹ, Tâm Tâm học trường quân đội, hẳn là đang ở trong ký túc xá trường…để…để ngày mai có thời gian rảnh, con sẽ đến trường em ấy xem sao.”
Nhìn bề ngoài Tâm Tâm là một đứa trẻ rất mạnh mẽ, con bé có vẻ không quá để ý việc người xung quanh nói gì. Khác với Tâm Như, Tâm Như từ nhỏ đã yếu đuối, hay tự ti. Sau khi Tâm Tâm về nhà, tính cách tự ti của Tâm Như càng mở rộng, lúc nào cũng lo sợ ba mẹ và anh trai không cần mình nữa.
Giữa hai đứa trẻ, Hoàng Hạnh Hoa đành lựa chọn ủy khuất Tâm Tâm để bảo vệ Tâm Như. Trước làm Tâm Như ổn định tâm lý đã, sau đó sẽ quan tâm Tâm Tâm.
Cứ như vậy, suốt hai năm sau khi Tâm Tâm trở về, Tâm Như cũng dần khá hơn, không động cái đòi rời khỏi nhà trả lại vị trí cho Tâm Tâm nữa. Nhưng Tâm Tâm gần đây lại không thấy đâu.
Trong lòng Hoàng Hạnh Hoa có chút lo lắng, bây giờ nghe con trai nói Tâm Tâm đang ở ký túc xá trường, bà liền cảm thấy yên lòng hơn một chút.
Đúng vậy, con bé học ở trường quân đội, đương nhiên sẽ phải ở trong ký túc xá trường. Trước kia, mỗi tháng Tâm Tâm đều về nhà một lần. Lần này đã đi 7 tháng vẫn chưa về, hẳn do vụ việc ăn cắp lần trước khiến con bé vẫn còn xấu hổ đi?
Bộ phim kia, là dựa trên một câu chuyện có thật, có lẽ nào là dựa trên chuyện của Tâm Tâm không?
Không thể nào, Tâm Tâm cũng chỉ là một đứa trẻ bình thường, sao một bộ phim tuyên dương các chiến sĩ chống dịch lại lấy con bé làm hình mẫu được?
Suy nghĩ một lúc, Hoàng Hạnh Hoa vẫn quyết định gọi điện nhờ quan hệ đặt một một vé xem phim vào ngày mai.
Dù sao, cứ đi xem thử, có lẽ chỉ là trùng hợp.
Hôm sau, Hoàng Hạnh Hoa nói dối có hẹn với bạn, chào tạm biệt Tâm Như đi đến rạp chiếu phim một mình.
Trên màn hình, Tư Tư và mấy người bạn trong lớp đến làng gốm sứ Bát Tràng truyền thống nổi tiếng.
Nam sinh tên Lương Cẩm sau một hồi xoa nắn cục đất sét thất bại, liền bỏ cuộc, quay ra nhìn Tư Tư đang chăm chú nặn chén:
“Dù sao cũng chỉ là trò chơi thôi mà, sao cậu lại làm cẩn thận như vậy? Làm để tặng cho ai sao?” Hắn ý vị thâm trường liếc chiếc cốc Tư Tư đang làm.
“Tôi muốn làm một cái cốc để tặng sinh nhật mẹ.” Tư Tư trả lời, vẫn chăm chú làm cốc.
Biểu tình trên mặt Lương Cẩm lập tức liền không vui, có chút ghen tị nói: “Hừ! Ngoài kia bán đầy cốc đẹp, nếu cậu không có tiền, gọi tôi một tiếng anh, tôi mua cho cậu. Cần gì phải tự làm. Mà làm ra, chắc gì đã đẹp bằng đồ mua sẵn. Đi mua một cái, sau đó chúng ta đi chơi đi, khó lắm mới có cơ hội ra ngoài, đừng lãng phí thời gian!”
Tư Tư lườm Lương Cẩm: “Đại thiếu gia, tôi biết là cậu có tiền. Nếu cậu muốn mua tặng tôi một chiếc, vậy tôi cũng sẵn lòng nhận. Không cần lòng vòng nói mấy thứ không liên quan.”
Lương Cẩm liếc nhìn đống đất sét không ra hình dáng gì của mình, mặt hơi đỏ lên, hờn dỗi nói: “Ai nói là tôi muốn tặng cậu, chỉ là thấy quá mất thời gian.”
“Được rồi, được rồi! Là mất thời gian, vậy cậu ra ngoài chọn mua cho tôi một cái đi, đúng lúc tôi muốn đổi cốc uống nước trong phòng ký túc xá.”
Tư Tư vẫn chăm chú làm cốc, miệng xua đuổi Lương Cẩm đi mua cốc, tránh làm phiền cô.