Nữ Phụ Phản Công!! Nữ Chính Đừng Khinh Thường Ta!

Chương 19: Ám sát không thành





Trên báo chí cũng đã loạn lên với tin tức nóng hổi này, tất cả lùng xục khắp nơi không tìm thấy thân xác bé nhỏ của cô....
Hoắc Thiên Kình cũng huy động bao nhiêu người để tìm San San, mắt anh giờ đã đỏ lừ lên như nhuốm đầy máu...
Dạ Minh và Dụ Nguyên liên tục đi tìm cô khắp nơi vài thành phố cứ thế mà náo loạn, lúc này Minh Đang Linh khóc ỷ ôi cũng bị Lăng Hạo Thiên sốt ruột ném qua một bên đi tìm San San... Tìm kiếm như muốn giết người vậy....
.
.
Vân Thiên Vũ thấy xung quanh nhà mình vô cùng náo loạn liền rất rất không vui phá hỏng buổi sáng được nghỉ ngơi của anh, tất cả nhân viên đều phải đi tìm lên được nghỉ nguyên ngày, hiếm khi có ngày nghỉ thảnh thơi như vậy, anh vươn vai cái mỉm cười....
Xoẹt!
Anh né được, quay ra nhìn không rõ mặt người cầm dao định đâm anh làm rách một mảnh áo ở lưng lộ thân hình rắn chắc, người đó bịt kín mặt xông lên về phía anh, anh kịch liệt né tránh... Anh quan sát một chút thấy có vẻ là sát thủ nhưng thân thể vẫn đang yếu không thể đánh thắng được anh, anh định đánh vào gáy người này thì đột nhiên quỵ xuống ngất, anh vẫn còn ngơ người tay vẫn để trên không....
- Cái quái gì vậy?
Vân Thiên Vũ nhíu mày, cúi xuống bỏ lớp mặt nạ ra vô cùng ngạc nhiên.... Tích San San...? Cô khuôn mặt nhợt nhạt vô cùng thở dốc, vẫn còn đang cố mở mắt ra nhìn Vân Thiên Vũ, anh khó hiểu nhìn kĩ rồi chọt vô má cô cái:
- Cô là zombie? Sống lại à?
Mặt San San chảy xuống ba vạch hắc tuyến... Khi cô tỉnh dậy đều đã ở trong bệnh viện... Cô nhớ... Hình như cô rơi vào trạng thái chết lâm sàng để bảo vệ cơ thể... nếu không lâm vào trạng thái đó mổ xong một lúc tim cô sẽ đột quỵ mà chết không thể cứu vãn...
Cô giơ tay run rẩy lên cố nói:
- Ngươi cố ám hại ta....
Rồi cô trực tiếp ngất đi, Vân thiên Vũ xác nhận là người thật chứ không phải zombie bế cô lên đi vào phòng. Anh đặt cô xuống rồi đắp chăn cho cô nhìn thật kĩ....
Có phải lão Kình ra tay quá nặng không? Anh nhớ là không được giết cô ta cơ mà? Anh xắn tay áo lên thở dài định đi ra ngoài thì bỗng dựng lại... Anh quay lại nhìn thấy cánh tay San San đang nắm chặt vạt áo của anh... Anh nhìn cô vẫn đang mê sảng, nước mắt lúc này đã dàn dụa....
- Chị... Đừng đi.... Nhi Nhi... Đừng bỏ em.... Đừng...
Anh thở dài một cái ngồi xuống cạnh cô, day day trán... Tại sao anh lại vướng vào một chuyện vô cùng phiền phức này chứ? Rồi trực tiếp nằm xuống ôm cô vào lòng:
- Rồi Nhi Nhi của cô đây, đừng có khóc nữa ngủ đi tỉnh còn về với Tích Gia cho tôi đỡ bị liên can, ngủ đi...
.
.
- Tìm thấy chưa?
Dạ Minh sốt ruột hỏi, Dụ Nguyên cũng quay ra nhìn tên thuộc hạ, tên thuộc hạ lắc đầu im lặng, bà Hạ lúc này cũng đã tỉnh, bà lại tiếp tục khóc.... Lăng Hạo Thiên cùng hai người kia lập tức im lặng... Không khí lại bao quanh cái mùi chết chóc lẫn tiếng khóc bi ai... Dạ Minh mệt mỏi dựa vào tường....
- Tại sao San San lại khổ như vậy chứ...?
.
.
Lúc này Hoắc Thiên Kình cũng đi tìm khắp nơi, anh tự mình dẫn theo thuộc hạ đi tìm các thành phố lục xùng như muốn đào bới cả thành phố lên vậy.....
Ánh mắt anh đỏ gầu như có máu bên trong, vô cùng giận dữ, anh nhét tay vào túi định lấy bao thuốc hút nhưng tay anh dựng lại... Cầm lên một vật nhỏ xinh... Đó là kẹp tóc của San San.... Bỗng chỗng anh nhớ lại cái ngày cô giết tất cả mà mỉm cười ôn nhu... Rồi anh nắm chặt lấy nó gào lên với thuộc hạ:
- Tìm tất cả cho ta không được sót nhà nào nếu không đầu của tất cả các người đừng mong còn trên cổ!
.
.
San San lúc này đã dần tỉnh hẳn, cô thấy một cỗ ấm áp đang bao quanh mình, cô muốn thêm ấm áp... Ở bệnh viện trong căn phòng đó rất lạnh lẽo... Cô tự động rích vào cỗ ấm áp đó mà dụi dụi.
- Này, không phải vì tôi ôm cô mà cô được quyền dụi vào người tôi đâu.
Cô đang nhắm mắt hưởng thụ liền mở to mắt lùi lại phía sau nhìn anh... Anh ta là Vân Thiên Vũ mà...? Cô hoang mang... Sao cô lại ở nhà anh ta chứ...? Cô không muốn chết a~
Anh nhìn cô... Có vẻ cô không nhớ những gì mình làm.... Đó là bản năng trả thù của sát thủ mà.... Anh cau mày nhìn cô, túm tay cô nhích lại gần hỏi:
- Tôi hỏi cô, những kĩ năng ám sát đó cô học ở đâu? Tôi nhìn cô không phải là một sát thủ.
Cô bị kéo liền bối rối suy nghĩ lung tung rồi phóc một cái cười tươi rói trả lời:
- Dạ Minh dạy tôi!
Vân Thiên Vũ hừ lạnh nhìn khuôn mặt cô nàng kia... Đúng là nói dối không chớp mắt... Dạ Minh có dạy cũng không bao giờ dạy được giết người mà không có sát khí bởi vì hắn còn chưa đạt đến trình độ đó, nhưng cô vẫn loay hoay suy nghĩ anh không hỏi nữa, nhún vai ngồi dậy.
San San thấy anh ta ngồi dậy liền nói:
- Tôi đói.
Chớp chớp đôi mắt, Vân Thiên Vũ mặt chảy đầy hắc tuyến lúc này đã không giữ được vẻ đẹp yêu nghiệt hay bình tĩnh mà anh gào lên:
- Cô tự đi mà nấu!!!!!!!!
Cô cúi đầu bặm môi, anh hét xong liền thở phì phò... Ục Ục... Cô ngẩng lên nhìn bụng anh một cách kì dị, anh ho nhẹ cái mặt đỏ au lên đứng dậy:
- Để tôi đi nấu tạm ít cháo ăn...
Cô nhìn Vân Thiên Vũ chăm chú liền tò mò đi lại gần và... Bốp....
Vân Thiên Vũ giật nảy người lên.... Cô vừa... vỗ mông anh... Anh mặt lúc này đã nổi gân xanh quay lại nhìn cô... Cô cũng đã nhận thức được mình vừa làm gì... lắp bắp:
- A... tại... tại mông anh đủ độ cong.... lên tôi muốn... thử độ... độ đàn hồi...
(* mỗ tác giả khinh bỉ* biến thái v~
San San: Im miệng cho ta!!!!!)
Vân Thiên Vũ mặt càng nổi gân xanh... Từ trước đến giờ chưa ai dám vỗ mông anh... Cô dám... Cô thấy anh nhìn mình như chuẩn bị mổ... liền run rẩy sợ hãi lùi lại phía sau... Cô sắp bị ném cho cá ăn huhu cô mới khỏe lại mà... Đừng mà....
Anh đi lại gần cô đè cô lên giường rồi cười yêu nghiệt, cô ngạc nhiên nhìn anh:
-Cô muốn tôi đến thế thì để tôi thả mãn cho cô...!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.