Đêm hôm đó sau khi có thể điều khiển lại cơ thể, Dạ Minh có một giấc mơ vô cùng kì lạ với chính bản thân mình....
Anh mơ thấy Dạ Minh Nguyên chủ nói với anh, tặng anh cơ thể này khi anh thể hiện được sự giằng xé giữa tình yêu và cơ thể, mãnh liệt giữa tình yêu của anh đã làm cho nguyên chủ cảm động đồng ý siêu thoát hoàn toàn khỏi cơ thể...
Anh cũng mơ lại rất nhiều năm trước khi anh cùng cô hẹn ước... Khuôn mặt đó chỉ là của cô mà thôi không là ai cả nhưng anh lại nhận nhầm là Nhi Nhi.... Khi cô nói..
“Em đợi anh” Anh đã vô cùng xúc động nhìn cô bé mấp máy miệng với cậu bé nhưng cậu bé đó không nghe rõ hỏi lại cô nhất quyết không nói... Cậu bé chạy về vừa chạy vừa vẫy tay với cô bé, cô bé chỉ mỉm cười ánh mắt trong veo không gợn sóng.... Vẫn là đôi mắt đó... Cô dù lớn lên với mùi máu tanh nhưng ánh mắt của cô không đục bẩn vẫn sáng trong hơn bao giờ hết...
Anh xúc động ôm cô bé vào lòng dù không thể ôm, đôi môi mỉm cười một cách mãn nguyện vô cùng...
“ Doanh Doanh... Anh trở lại rồi.... Thực hiện lời hứa 10 năm trước...”
Khi nội tâm anh giằng xé với cơ thể... Anh chỉ suy nghĩ đến một điều...
Anh yêu cô....!
Dạ Minh trong giấc mơ cũng mỉm cười ngọt ngào đến ậy....
----Ta là dải phân cách, ngày hôm sau----
- San San, có thể đi cùng với Linh Linh đến chỗ này không?
Minh Đang Linh ngỏ lời chăm chú nhìn San San, cô quay ra thở dài... Chắc lại tính mưu kế gì đây nhưng cô muốn xem mưu kế gì nào liền mỉm cười dịu dàng gật nhẹ đầu. Mai Mai nhìn cô đồng ý liền nhíu mày nói:
- San San! Tại sao cậu lại đồng ý với cô ta! Tớ thấy có gì không ổn đâu! Đừng đi!
Cô cười nhạt véo mạnh má của Mai Mai:
- Cậu biết cái gì? Để cho tâm hồn con gái người ta bay bổng đi!
Minh Đang Linh không ngờ cô đồng ý nhanh vậy liền mỉm cười ngoan độc trong nháy mắt rồi về chỗ, cô ta không tin lần này cô có thể bám lấy nam nhân của cô ta nữa không
---- Ta là dải phân cách, tan học----
- Có chuyện gì nói luôn đi, đừng phiền hà nữa bạn học Minh Đang Linh!
San San vắt chéo tay trước ngực lạnh lùng nhìn cô ta, cô ta rủ cô đến chỗ tối này để dạy dỗ cô à? Dễ vậy sao?
Minh Đang Linh bỗng dưng cười to một tiếng huýt sáo một cái nói:
- Tiêu Hồn, ra đây!
San San nhíu mày.. Tiêu Hồn? Nam phụ đây sao? Tiêu Hồn bước ra cô trầm trồ khen trong lòng... Một nam nhân đẹp trai như mỹ nữ a~ Thật muốn thương hoa tiếc ngọc!
Tiêu Hồn liếc mắt qua nhìn Minh Đang Linh lười biếng đáp:
- Là cô ta sao?
Minh Đang Linh gật đầu mỉm cười ngoan độc, cô bắt đầu nhíu lông mày lại... Cô cảm nhận được sát khí... Không dưới 10 người...
Lần này có vẻ cô khinh địch rồi đây! San San luôn sẵn trong cặp một con dao của sát thủ, đủ nhọn đủ ngọt....
Bỗng dưng xuất hện trước mắt cô một đống nam nhân sắc mặt lạnh tanh... Cô thầm kêu trong lòng...
Không hay rồi....!!!!!!
Không như lần trước các nam nhân này quả lợi hại, cô liên tục phòng thủ đến mệt... Bỗng có một bàn tay dùng kích điện muốn dí vào người cô, cô liền lộn vòng né tránh nhíu mày:
- Minh Đang Linh, đồ chơi này nguy hiểm, nếu mọi người biết được cô có biết hậu quả là đuổi học không?
Minh Đang Linh nhất thời tái mét mặt mày nghiến răng nói:
- Đánh ngất nó cho tao!
Các nam nhân kia xông lên ồ ạt, cô cầm dao xông lên xoẹt qua một đường ngọt sớt vào cổ họng của từng tên, bất quá cũng đã gần 5 người ngã xuống máu me đầy người.... Minh Đang Linh thấy cảnh này khiếp sợ núp sau Tiêu Hồn, anh ta nhíu mày... Và anh ta nhận ra cô không phải nữ nhân tầm thường chỉ biết học võ để thủ thân... Cô là một sát thủ...
Anh ta trầm tư quay ra nhìn Minh Đang Linh... Đứa con gái tầm thường này tại sao lại đụng đến một sát thủ cơ chứ, điều anh ta nhận ra là con dao chuyên dụng và thế đòn quyết liệt giết người mà không ám khí không ghê tay... Một sát thủ đẳng cấp cao!
Tiêu Hồn liền xông lên tấn công trực diện vào San San. Cô ngạc nhiên chống đơ nhưng nhận lấy đòn đá đầu của anh ta liền lùi lại phía sau suýt ngã... Anh ta có vẻ thiên về chân, lực đạo rất mạnh....!
San San định lùi lại phía sau phòng thủ tấn công vào mắt Tiêu Hồn để chạy thoát, cô biết đây là Boss của bọn người kia!. Truyện Truyện Teen
Bỗng dưng Tiêu Hồn nở một nụ cười dụ hoặc làm cô dấy lên cảm giác lo lắng quay ra theo phía anh chỉ liền...
-Hự...!
Cô bị thuộc hạ của hắn đánh vào gáy ngất đi... Chết tiệt... Cô chửi thầm trong đầu quá sơ suất rồi trực tiếp ngất hoàn toàn...
----Ta là dải phân cách, tại quán bar----
- Ư.... đau đầu quá đi....
San San ôm chặt đầu cố gắng hé mắt nhìn xung quanh... đây là bar sao? Căn phòng này còn có cả giường? Cô nghi ngờ điều không lành liền cố gắng cự quậy bàn tay đã bị trói chặt...
Giọng Minh Đang Linh đã the thé bên ngoài:
- Tao muốn quay cô ta! Đừng để cô ta có cơ hội ngóc đầu lên!
Tiếng vâng vâng dạ dạ đã truyền vào trong làm cô bất an hơn.... Một người nam nhân cao to đi lại gần cô thấy cô tỉnh cũng chẳng nói gì, trực tiếp trước mắt cô cho viên thuốc gì đó hòa tan vào cốc nước.
Cô trợn tròn mắt lên nhìn, hắn đi lại gần bóp mạnh miệng cô để cô há miệng trực tiếp đổ cốc nước vào họng cô.... Cô khó khăn nuốt vào dù không muốn.
Hắn sau khi bắt cô uống xong liền đặt máy quay ở góc cao... Đều là trực tiếp cho cô biết đã đặt máy quay... Cô dự báo không lành...
Cô đọc tiểu thuyết không nhiều nhưng không ít... Cảm giác sắp có vài nam nhân đến đây để hạ nhục cô sao? Cô cười nhạt... Cô làm gì có ánh hào quang của nữ chủ đợi nam chủ đến cứu, tự thân vận động thôi...
Vừa nói xong cơ thể cô bắt đầu nóng rạo rực lên, cô cắn răng không uấn éo người nằm im phăng phắc... Cô đợi thời cơ thể quật ngã mấy tên kia rồi bỏ trốn...
Cánh cửa được mở khuôn mặt cô liền trầm xuống.... Không phải con người... Là một con hổ đực ư....?!!!!!
Cô sợ hãi lùi lại về phía sau... Cũng nhận ra mình chỉ mặc bộ váy ngủ mỏng manh cùng với tư thế trói.... Cô cắn răng.... Thật nhục nhã khi bị trói ở tư thế này, lúc đầu còn tưởng những người kia có sở thích biến thái... Hóa ra là cho một con thú hạ nhục rồi ăn thịt cô sao? Thâm độc! Bỉ ổi!
Con sư tử đi chầm chậm lại gần nhìn cô như nhìn miếng thịt ngon vậy... Cô bỗng rưng cảm thấy nếu mình có thể bị bắn chết còn vui hơn....
Ở phòng xem thấy camera bắt đầu quay.... Một nụ cười điên dại đến đáng sợ của nữ nhân nào đó cùng ánh mắt chăm chú của một nam nhân tựa như mỹ nữ.....
Tạo lên một khung cảnh đáng sợ và ghê tởm....