Nữ Phụ Phản Công!! Nữ Chính Đừng Khinh Thường Ta!

Chương 63: Sự thật (phần một)




( Đôi lời tác giả: thật ra mình nhận được nhiều lời mắng mỏ không hay, khi mà mình đọc lại mình cũng thấy bản thân mắc lỗi kinh khủng, đây là truyện đầu tay mình viết không tránh khỏi nhàm chán hay không hay. Mình biết nhiều bạn không thích cũng như mắng mỏ nhưng bên cạnh đó cũng có nhiều người giục truyện và ủng hộ mình. Mình rất vui, nhân tiện đây mình cảm ơn tất cả đã ủng hộ, góp ý mình. Mình sẽ hoàn bộ này sớm để sang truyện khác hoàn hảo hơn, hay hơn và không bị nhàm chán! *Tác giả cúi đầu cảm tạ*... Giờ thì vào truyện nhé!)
Mẫn Mẫn vui mừng nhìn Hoắc Thiên Kình, nở nụ cười đến là xinh đẹp nói:
- Thiên Kình, sao anh lại ở đây?
Anh liếc nhìn cô một cái rồi gật đầu có lệ không nói nhiều quay đi, cô nhìn thấy anh sắp quay đi liền cứng đờ người rồi gấp gáp nói thêm:
- Thiên Kình, lâu lắm rồi anh không qua thăm bà nội em... Anh có muốn qua không...?
Hoắc Thiên Kình mới bước được một bước rồi lưỡng lự không quay lại đáp bằng giọng trung trung, không có cảm xúc:
- Đó là bà cô chứ không phải bà tôi. - anh trực tiếp lên xe phóng đi mất không để cô nói thêm bất cứ gì
Mẫn Mẫn thở dài im lặng nhìn anh rồi xoa xoa mi tâm,cô ta nhớ mình chỉ rời đi có một năm mà anh đã thay đổi đến chóng mặt như vậy. Lại còn quen Minh Đang Linh dây dưa không dứt, cô ta cười nhạt cái. Loại ngụy liên hoa đó dám lại gần Thiên Kình của cô thì sớm thảm mà thôi!
Hoắc Thiên Kình vừa lái xe vừa nhíu mày, chân nhấn ga càng lúc càng nhanh... Vì cái gì cô ta về đây sau bao chuyện xảy ra như vậy? Anh nắm chặt vô lăng phóng thật nhanh để xóa nhòa đi cảm giác muốn bóp chết cô ta đi...
Mặt bên cạnh, mấy chú công an đang chỉ dẫn đường thấy cái gì vèo qua liền nhìn theo với khuôn mặt khó hiểu:
- Chó đuổi à?
-----Ta là dải phân cách, San San lúc này----
Cô mua một cây kem vừa cắn vừa đi, ngâm nga trong họng thật thoải mái, di động rung lên cô cầm không thèm nhìn ai gọi, bấm nút nghe thoải mái thì bỗng giọng nói vang lên
- Tiểu bạch hổ..
Mắt cô tối sầm lại bỏ cây kem trong miệng ra lạnh nhạt nói:
- Gọi tôi có việc gì sao?
Lăng Hạo Thiên cười nhẹ giọng có chút cợt nhả trêu chọc:
- Nhớ em đó.
Cô giật giật khóe miệng rồi đáp:
- Không có gì nói thì tôi cúp máy đây!
- Em vẫn lạnh lùng vậy sao? - Giọng nói nam tính có chút hờn dỗi.
San San thở dài hít một hơi sâu:
- Lăng Hạo Thiên, anh biết tôi chán ghét nhất loại người nào không? Đó là loại bám diết lấy người ta đấy! Anh có Minh Đang Linh rồi thì đừng tìm đến tôi có được không? Tôi không cản hai người đến với nhau đâu! Còn nữa, tôi và anh không có gì để bàn cả, thế nên đừng làm phiền tôi nữa!
Lăng Hạo Thiên sắc mặt kém đến biến sắc, anh im lặng một lúc, cô gần ấn nút tắt thì giọng anh vang lên:
- Em hận tôi thế à?
San San cười nhạt:
- Tôi không hận anh mà là tôi chán ghét anh! Lăng Hạo Thiên, nghe cho rõ đây! Tôi-chán-ghét-anh!
Cô gằn từng chữ một như ghim thẳng vào trái tim đau đớn của Lăng Hạo Thiên... Anh chỉ muốn nói, anh có thể thay đổi, có thể khiến cô thích anh... hoặc không ghét anh cũng được... Nhưng chỉ đơn giản thốt lên được một chữ 
- Ừ..
Cô nghe liền thở phào nhẹ nhõm tắt máy không để anh nói thêm, tâm tình liền thoải mái hơn rất nhiều. Cô cắt được một cái đuôi sao mà không vui cho nổi chứ? Vừa đi vừa ngâm nga ăn kem dễ thương đến chói lóa.
Vân Thiên Vũ đang đọc qua tài liệu nghe giọng cô nói chuyện, môi cong lên một đường tuyệt đẹp, lúc này đến con trai còn phải khen chứ huống chi con gái.
- Cô gái của tôi cũng thật thú vị quá đi?
Vân Thiên Vũ liếm nhẹ môi một cái... Cô gái này anh phải có được! 
- Hắt xì! - San San hắt xì một cái rồi tự dưng thấy lạnh gáy rùng mình một cái quay qua quay lại nhìn. 
Quái, thời tiết này sao có thể lạnh được chứ? San San cảm thán xoa xoa cánh tay bỗng dưng nổi đầy da gà...
----ta là dải phân cách, tối hôm đó----
Dạ Minh bỗng dưng mơ lại cảnh San San bị bắn, rồi nhìn thấy bản thân chìm vào mấy cô gái hở hang đầy mùi phấn son... Đây vẫn là sự ám ảnh trong tâm hồn của anh... Anh như nhập vào vai người bắn, không thể khống chế được bàn tay buông xuống, ngón tay tự động bóp cò dù anh không muốn...
- Không!!!!!
Giọng nói làm anh giật mình tỉnh dậy, rồi bật dậy chạy về phía phòng của San San. Lúc này cô cũng mơ giấc mơ y hệt như Dạ Minh, hét lên rồi tỉnh dậy nhìn một màu đen tĩnh lặng làm cô càng hoảng sợ, bỗng cánh cửa mở ra làm cô hoảng loạn co người lại về phía cuối giường.
Ánh đèn bên ngoài hắt vào thấy cô ngồi co do góc giường, gương mặt trong bóng tối nhìn trắng bệch không có sức sống ngày thường, càng nhìn càng đau thương. Anh bước lại gần ngồi xuống giường định an ủi cô thì cô bỗng phát hoảng giãy giụa không cho anh đụng vào người.
Cô không kêu nhưng tay chân lại run đến hoảng, Dạ Minh liền lại gần ôm chặt lấy cô mặc kệ cô giãy giụa vẫn nhẹ nhàng nói:
- Doanh Doanh! Đừng sợ! Anh ở đây rồi!
San San bị ôm lấy lúc đầu hoảng sợ nhưng lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc, dần dần cảm nhận được ấm áp. Ánh mắt dần dần có tiêu cự rồi giật mình nhìn thấy mình đang được ôm, cố giãy ra khỏi vòng tay của anh.
Dạ Minh tưởng cô vẫn còn hoảng sợ muốn giãy giụa liền ôm càng chặt hơn nói:
- Anh ở đây rồi! Đừng sợ.... Đừng sợ Doanh Doanh...!
Lúc đầu cô hơi đỏ mặt nhưng nghe thấy chữ Doanh Doanh mặt liền biến sắc đẩy mạnh anh ra nhìn:
- Anh mới gọi tôi là gì?!
Buổi tối hôm đó.... Một sự thật sắp được tiết lộ....!
( Về cái tên Hoắc Thiên Kình, ta cũng không cố ý đặt tên ảnh. Ta không có đọc truyện đó không biết tên không thì đã không đặt T.T)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.