Nói thật thì... Ấn tượng của thư ký Lý đối với Lâm Dĩ Nhu cũng không được tốt cho lắm.
Tuy cô ta dịu dàng, lương thiện nhưng lại luôn do dự, thiếu quyết đoán, lưỡng lự giữa hai người đàn ông, không biết cách xử lý mối quan hệ sao cho tốt. Nếu không phải vì cô ta, tổng giám đốc sẽ chẳng tức giận rồi bị tai nạn xe cộ.
Lâm tiểu thư?
Người đầu tiên Tiêu Liệt nghĩ tới vậy mà lại là người phụ nữ chết tiệt - Lâm Dĩ Hoan.
"Hiện tại, Lâm tiểu thư đã trở về Lâm gia. Hơn nữa...... Sắp phụng tử thành hôn[1] với Trình Ánh."
Tiêu Liệt lập tức nhíu chặt mày.
Đúng lúc này, Đường Hoan đẩy của đi vào và nghe thấy tất cả.
Phụng tử thành hôn? ([1]Có con rồi mới cưới.)
Giỏi thật! Hôn lễ trước bị bỏ dở giữa chừng còn chưa kịp lắng xuống đã sắp tổ chức một hôn lễ khác? Hơn nữa còn có con trước khi cưới? Trình ánh không hổ là khí vận chi tử, năng lực ở khía cạnh nào cũng mạnh hơn so với người khác!
"Ồ, chị gái của tôi sắp phụng tử thành hôn ấy hả?"
Không hề kiêng dè cũng chẳng để tâm, Đường Hoan đi tới gõ gõ mặt bàn làm việc của Tiêu Liệt: "Đồ ăn đã chuẩn bị xong, hôm nay ăn móng heo, thư ký của anh có ở lại ăn cơm chung không?"
Nghe thấy hôm nay ăn móng heo, khóe miệng Tiêu Liệt bất giác giật giật.
Người phụ nữ chết tiệt này, không biết trong lòng cô nghĩ gì mà lại chủ trương ăn gì bổ nấy. Hôm qua ăn chân vịt, hôm kia ăn chân gà, hôm trước nữa thì ăn cả đống chân dê...
Những món ăn cổ quái đầy xương đó, trước nay anh đều không động đến. Nhưng, người phụ nữ chết tiệt này lại có cả đống đạo lý lớn, niệm đi niệm lại như hòa thượng niệm kinh, anh không ăn không được!
Thư ký lý nhìn Lâm Dĩ Hoan, người phụ nữ có vẻ ngoài giống hệt Lâm tiểu như nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược. Chẳng biết vì sao mà hắn lại thấy boss của mình ở chung với Lâm Dĩ Hoan còn tự nhiên hơn khi ở bên Lâm Dĩ Nhu. Hơn nữa, người phụ nữ này làm càn trước mặt boss như vậy mà boss lại không hề tức giận.
Thư ký Lý cảm thấy hình như mình đã phát hiện ra điều gì.
Nhìn thấy ánh mắt nén cười của thư ký Lý, Tiêu Liệt bất giác bực bội, anh đánh bay bàn tay đang đặt trên vai mình ra, có chút mất kiên nhẫn.
Lâm Dĩ Hoan càng ngày càng làm càn, ở trước mặt người ngoài cũng không kiềm chế! Tiêu Liệt theo bản năng không muốn người khác nghĩ mình và Lâm Dĩ Hoan có gì đó.
Mu bàn tay bị đánh bay của Đường Hoan lập tức đỏ lên, làm một người đàn ông mà Tiêu Liệt xuống tay chẳng để ý nặng nhẹ gì cả.
Cảm nhận được mu bàn tay có chút đau nhức, Đường Hoan lập tức trầm mặt, dấu đi sự nhẹ nhõm và vui vẻ trong đáy mắt.
"Lâm Dĩ Nhu muốn kết hôn, có bản lĩnh thì anh đi cướp về ấy, giận dữ với tôi thì được cái gì!" - Đường Hoan xoa xoa vết hồng trên tay mình.
Nhìn thấy dấu vết trên tay cô, Tiêu Liệt mất tự nhiên chớp chớp mắt, nhưng sau khi nghe được những lời cô nói, lửa giận lập tức bốc lên. Cô đúng là... một phút không khơi mào lửa giận của anh thì không chịu được.
"Có điều cướp về cũng vô dụng. Tính tình của anh táo bạo như vậy, chẳng lẽ sẽ cam tâm tình nguyện làm cha hỉ[2]?
Đường Hoan là người cực kỳ thù dai, hận nhất là bị người ta đánh. Ở cô nhi viện, đám nhỏ không cha không mẹ đã từng đấu đá với nhau, cô luôn là người đánh nhau tàn nhẫn nhất, chỉ cần trên mặt đất có một viên gạch là cô có thể cầm lên để đập vào đầu kẻ khác ngay được!
Việc cô ghét nhất là bị đánh!
Tiêu Liệt dùng lời nói chèn ép cô cũng không sao, bởi vì từ nhỏ đến lớn, đến chính cô cũng không đếm được số lần mình phải chịu xem thường và bị chèn ép. Nhưng, đánh cô thì không được!
[2]喜当爹(hỉ làm cha): đây là ngôn ngữ mạng, dùng để chỉ một người đàn ông dù biết người phụ nữ mình theo đuổi đã mang thai con của người khác nhưng vẫn yêu hoặc cưới. Một từ khác là hiệp sĩ tiếp mâm (接盘侠) cũng có nghĩa tương tự.