[Nữ chính và khí vận chi tử đã gặp mặt.] - Hệ thống khẽ khàng xông ra, làm bộ hờ hững nhắc nhở.
Ơ, ký chủ rác rưởi không đá xoáy người ta nữa hả?
[Nếu thật sự không làm gì, bọn họ sẽ liên hợp lại để gây chuyện nha, đến lúc ấy chẳng phải nhiệm vụ sẽ thất bại, cô chịu khổ lâu như vậy đều thành công cốc, đúng không?]
Hệ thống đau lòng, tự ôm lấy mình,
Rõ ràng ở nhiệm vụ đầu tiên, ký chủ rác rưởi vẫn còn là một cô gái ngốc-bạch-ngọt[1], đối tốt với Phó Liệt như vậy, ấy thế mà nói thay đổi là lập tức thay đổi. Lòng dạ phụ nữ quả thật như kim dưới đáy bể!
Nó đâu biết, từ trước đến nay, Đường Hoan là người gặp kẻ mạnh thì kiên cường, gặp kẻ tồi tệ thì xấu xa, gặp kẻ đê tiện thì bỉ ổi, Phó Liệt đối tốt với cô, đương nhiên cô sẽ đào tim đào phổi cho hắn.
Còn Tiêu Liệt... Cô sẽ "ngược" chết anh!
Đường Hoan không vội, cô còn chưa chờ được đến lúc nữ chính và khí vận chi tử hợp tác hố Tiêu Liệt, có cái gì phải gấp.
Cô đã tính hết cả rồi.
[1]ngốc-bạch-ngọt: ngốc nghếch, trong trắng ngây thơ, ngọt ngào.
Lâm Dĩ Nhu trở về với đôi mắt đỏ rực, Đường Hoan cắn hạt dưa, nở một nụ cười đầy thâm ý.
Xem ra, Lâm Dĩ Nhu đã gặp Trình Ánh, hơn nữa trong lòng cô ta còn đấu tranh cực kỳ giữ dội, chẳng biết nên tha thứ cho Trình Ánh hay thôi. Nếu cô ta không vậy, sao có thể "xứng" với cách gọi nam cặn bã, nữ đê tiện được, rõ ràng đã bị phản bội một cách triệt để nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ thần hồn phách lạc của Trình Ánh, cô ta vẫn có thể động lòng trắc ẩn.
Đối với người đàn ông không quản được nửa thân dưới của mình, Đường Hoan thật sự... chỉ biết trợn trắng mắt.
Đưa cho cô, cô còn sợ bẩn!
Đúng như Đường Hoan nghĩ, Lâm Dĩ Nhu đang cực kỳ rối rắm, cô ta hận Trình Ánh nhưng khi thì thấy dáng vẻ uể oải, râu ria xồm xoàm của gã, khi gã ôm cô ta và khóc lóc nói mình biết sai rồi, là ả cấp dưới bỏ thuốc lừa gã, gã không cẩn thận mới trúng chiêu, cô ta lại cảm thấy đau lòng.
Thậm chí cô ta còn không ngờ một người đàn ông coi trọng sự nghiệp như Trình Ánh lại có thể ném công ty sang một bên để đi tìm cô ta, chính vì vậy mà trong khoảng thời gian này, Trình thị mới bị Tiêu Liệt thừa cơ chèn ép.
Lâm Dĩ Nhu cực kỳ đau lòng nhưng lại không khống chế được sự ngọt ngào đang dâng lên.
*
* *
Đường Hoan phát hiện, từ sau khi gặp mặt nhau, Lâm Dĩ Nhu càng chăm tới đưa cơm cho Tiêu Liệt.
Đúng, tất nhiên là cô ta lấy lý do đi khuyên nhủ Tiêu Liệt rồi.
Thật ra Tiêu thị cũng có nhà ăn cho nhân viên, hơn nữa tay nghề không hề thua kém đầu bếp khách sạn, gần như toàn bộ nhân viên cấp cao đều tới ăn ở đó, đâu cần cô ta đi đưa cơm mỗi ngày.
Nếu đoán không sai, cô ta nhân cơ hội này gặp Trình Ánh.
Nói thật, cô ta là vợ Trình Ánh, cô ta tha thứ cho người đàn ông cặn bã, mẹ nó lại không có người ngăn cản, cần phải lén lút như vậy ư?
Đơn giản là cô ta có mưu đồ mà thôi!
Đường Hoan cười khẩy.
Lòng dạ của khí vận chi tử cũng thật lớn, cô vợ đang mang thai của mình ở trong nhà người đã từng là tình địch mà gã lại không hề lo lắng, không sợ Tiêu Liệt đột nhiên nổi thú tính?
Nói thẳng ra thì trong lòng Trình Ánh, sự nghiệp quan trọng hơn phụ nữ!
Kể cả Lâm Dĩ Nhu xảy ra chuyện gì khi ở cạnh Tiêu Liệt, Trình Ánh hoàn toàn có thể đem tất cả hận thù tính lên người Tiêu Liệt, lấy danh nghĩa tình yêu mà báo thù cho Lâm Dĩ Nhu.
Cái gọi là tình yêu sâu sắc, ở một số trường hợp không đáng để mang ra đắn đo.
Trước đó, Lâm Dĩ Nhu đã ăn cắp một số văn kiện bí mật trong văn phòng Tiêu Liệt cho Trình Ánh. Hiện tại, Trình Ánh và Tiêu Liệt đều đang đấu thầu mảnh đất ngoại thành phía nam, người nào có phương án và ra giá tốt nhất thì người đó lấy được mảnh đất này.
Theo dự tính ban đầu, lợi nhuận khi lấy được mảnh đất này xấp xỉ mười tỷ.
Bây giờ đang là lúc cạnh tranh gay cấn nhất, gần như toàn bộ vốn lưu động của Tiêu thị đều đổ vào đó, nếu Trình Ánh thắng, gã không chỉ lập tức xoay người mà còn có thể đánh cho Tiêu thị không kịp trở tay.
"Tôi đi cùng chị."
Khi Lâm Dĩ Nhu sắp ra khỏi cửa, Đường Hoan đột ngột đứng dậy nói.