Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nghề nghiệp nào cũng có luật lệ.
Đa số nhân viên nam quan hệ xã hội không bán thân thể, đây là một quy củ.
Không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất. Việc bán đứng thân thể sẽ làm giảm đi sức hút của bọn họ, ảnh hưởng lớn đến nguồn thu nhập. Bọn họ có thể uống rượu, tán gẫu với bạn, lời ngon tiếng ngọt liên tục rót vào tai nhưng tuyệt đối không bán thân.
Cho nên theo lý thuyết, ăn xong bữa cơm thì ai đi đường nấy. Nhưng nếu lần nào cũng phát triển như thế, hoàn thành nhiệm vụ là điều bất khả thi. Chẳng qua đối với nhân viên luôn rèn luyện công việc hàng ngày và trình độ nghiệp vụ đứng đầu như Ngữ Kỳ, điểm này không khó khăn. Không có cơ hội ở chung thì sáng tạo ra cơ hội —— chẳng sợ không từ thủ đoạn.
Khi bước ra khỏi nhà hàng, sắc trời bên ngoài đã tối, ánh hoàng hôn rực rỡ tạo thành đốm lửa sáng rực sát mép đường chân trời, hắt ánh sáng cho một khoảng trời u ám. Đập vào mặt là gió đêm mát mẻ thổi tới, Ngữ Kỳ hơi run một chút, nâng đôi tay mảnh khảnh ôm lấy hai vai.
Mấy giây sau, trên cánh tay hơi run vì gió mát có một bàn tay ấm áp ôm lấy. Dung Duệ nhẹ nhàng nắm vai cô, nửa người hơi nghiêng giúp cô chắn đi một ít gió. Lúc Ngữ Kỳ không nhịn được ngước mắt nhìn, hắn hơi nhếch khóe môi, đôi mắt đen như mực bộc lộ vài phần ý cười hời hợt, “Xin lỗi, tôi chỉ mặc một cái áo sơ mi, không thể cởi áo khoác cho cô.”
Nếu đổi thành trước kia được săn sóc ân cần như thế, e rằng Ngữ Kỳ sẽ nghĩ nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng hiển nhiên lần này khác biệt. Anh ta rất giống cô, cũng là ảnh đế đóng vai dịu dàng chăm sóc chu đáo không chê vào đâu được, chẳng qua chắn chút gió, căn bản không nói lên điều gì. Nhưng biết là một chuyện, cô không thể biểu hiện quá mức lạnh lùng, quá mức đương nhiên.
Cô vuốt vuốt tóc, hàng mi dày đậm có chút rung động, “Cảm ơn.”
“Phục vụ quý cô xinh đẹp là vinh hạnh của tôi.” Dung Duệ lười biếng cười, thói quen nhướn khóe mắt phản chiếu ánh chiều tà đỏ ối, có một nét phong lưu kỳ lạ.
Lúc trước nhìn qua, Ngữ Kỳ đã cảm thấy hắn rất cao, nay bị hắn nắm cả bả vai đi về phía bãi đỗ xe, cô càng được nghiệm chứng điều này —— cô cao 1m67 thế nhưng chỉ đứng tới cằm hắn. Lúc bị hắn ôm bả vai cùng sóng bước, gần như cả người cô bị hắn ôm vào lòng, quanh quẩn nơi chóp mũi đều là hơi thở của hắn.
Bãi đỗ xe ở rất gần, Dung Duệ liếc nhìn con Mercedes Benz màu đen của mình, vẻ mặt vốn dĩ biếng nhác lập tức biến mất. Chiếc xe vẫn lẳng lặng đậu ở đây, song hai lốp xe trước không biết bị vật sắc nhọn gì chọc thủng, để lại lỗ thủng rất to, lốp bị xì phân nửa. Đúng là kiệt tác Ngữ Kỳ sai người làm.
Nhìn thần sắc Dung Duệ thay đổi, người nào đó diễn rất đạt nghi hoặc nhíu mày, “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Tuy rằng nói ‘Không có gì’, nhưng trong cặp mắt hoa đào xinh đẹp của Dung Duệ nhanh chóng lóe lên một chút tàn nhẫn, giọng điệu mang theo hàm ý âm trầm, “Có người đâm thủng lốp xe tôi.”
“À.” Cô không chút để ý liếc nhanh qua lốp xe xì hơi, mặt tỉnh bơ nói ra mục đích cuối cùng, “Tôi đưa anh về, nhà anh ở đâu?”
Dung Duệ nhìn chằm chằm xe mình một lúc, rốt cục thở dài, quay đầu nhìn cô, “Xem ra, cô sắp trở thành quý cô đầu tiên đặt chân vào nhà tôi.”
“Vinh hạnh của tôi, thưa ngài.” Ngữ Kỳ học theo giọng điệu hắn, nhếch khóe miệng, tiếp theo vỗ vỗ cánh tay an ủi hắn, “Được rồi được rồi, xe cứ để lại đây một đêm không sao, tôi làm lái xe đưa anh về nhà trước.”
Dung Duệ nhìn cô, có lẽ nghe thấy mấy chữ ‘làm lái xe đưa anh’, trong mắt nhiễm mấy phần ý cười, “Tần tiểu thư, cô thật thú vị.” Hắn gặp không ít khách hàng nữ hài hước nhưng chẳng ai giống cô, không tự cao tự đại về thân phận mình.
“Chúng ta mới nhận thức một ngày mà thôi, “ Ngữ Kỳ vểnh môi, mở cửa xe nhanh nhẹn chui vào, cúi đầu tra chìa khóa vào ổ, “Về sau anh sẽ phát hiện tôi vô cùng thú vị.”
“Thật không? Tôi rất chờ mong.”
Đặt hai tay trên bánh lái, Ngữ Kỳ trực tiếp mở miệng, “Dung Duệ, Dung tiên sinh, anh có muốn thử một mối quan hệ ổn định hơn không?”
Có lẽ đối với người khác, việc này cần tiến hành theo chất lượng, nhưng anh chàng này thì ngược lại, tốt nhất ngay từ đầu cô nói rõ ràng, bằng không bỏ công bỏ sức nhiều mà anh ta chỉ cho rằng bạn đang diễn trò thật thật giả giả.
Trong chớp mắt Dung Duệ sững sờ, nhưng rất nhanh hoàn hồn. Hắn nhíu mày, lặp lại một lần lời cô nói, “Quan hệ ổn định?” Dứt lời chính hắn bật cười, “Làm ơn đi, cô Tần, cô chỉ ăn một bữa cơm với tôi đã khẩn cấp muốn thiên trường địa cửu à?”
“Tôi không thích nói đùa, ngài Dung.” Ngữ Kỳ thản nhiên liếc hắn một cái, nói đầy nghiêm túc, “Đây là đề nghị của tôi, anh có thể suy nghĩ cẩn thận.”
Dung Duệ chỉ coi như cô nhất thời tâm huyết dâng trào, lười biếng dựa vào lưng ghế, không thèm để ý, “Nếu trường kỳ, giá sẽ vô cùng cao.”
Lúc này với bối cảnh, thân phận, tiền bạc hiện nay, trường kỳ bao dưỡng mười Dung Duệ cũng không thành vấn đề, Ngữ Kỳ không chút do dự, “Giá tùy anh nói.”
“… Tôi suýt nữa nghĩ cô trúng tiếng sét ái tình với tôi, quý cô Tần.” Dung Duệ có chút kinh ngạc nở nụ cười, “Tốc độ của cô quá nhanh, tôi hoài nghi một giờ sau có phải cô sẽ cầu hôn tôi.”
Ngữ Kỳ cười đạp chân ga, “Nếu anh tin là thật.”
Dung Duệ ở trong một căn hộ sa hoa tại khu phố trung tâm. Căn hộ rộng 100 mét vuông, trang trí đơn giản thoải mái, cách sắp xếp thật sự lịch sự tao nhã, không mang theo một hơi thở kiều diễm, vô cùng sạch sẽ. Đúng như lời hắn, cô là người phụ nữ đầu tiên bước vào nhà hắn.
Dung Duệ đưa dép lê cho cô, vừa đi vào bếp vừa hỏi cô, “Uống gì? Cà phê?”
“Ừ, thêm một thìa đường, không thêm sữa.” Ngữ Kỳ thay dép lê, lúc định ngồi xuống ghế sô pha thì nghe tiếng Dung Duệ ở trong bếp gọi cô, “Trên bàn trà có một tách cà phê, cô cầm nó vào đây.”
Ngữ Kỳ nhìn thoáng qua bàn trà thủy tinh trước mặt, quả nhiên thấy trong tầm tay cô là một cái tách gốm màu đen, cầm lấy nó cô đi tới phòng bếp, “Là cái này?”
“Trên bàn trà chỉ có một cái tách, không phải nó thì ai?” Dung Duệ chẳng hề khách khí, đúng lý hợp tình tiếp tục sai cô, “Đặt bên trên bàn đánh bóng bàn là được.”
Ngữ Kỳ làm theo lời hắn, khoanh hai tay tựa vào khung cửa, “Ngài Dung, tôi phát hiện chẳng những ngài coi tôi như lái xe mà còn sai tôi như nữ giúp việc.”
“Không phải cô muốn có quan hệ ổn định trường kỳ với tôi à?” Dung Duệ xé một gói cà phê tan đổ vào cái tách, không thèm ngẩng đầu vẫn trêu cô, “Chút việc ấy đã không chịu nổi?”
Ngữ Kỳ nhìn hắn đem đổ nước sôi vào, không khỏi nhíu mày, “Anh muốn tôi uống loại cà phê tan này? Cách tiếp đãi khách của nhân vật hàng đầu METTO như thế này?”
“Hiện tại là thời gian tan tầm.” Dung Duệ liếc cô rồi nhắc nhở, “Trên thực tế dọc đường chúng ta hàn huyên, không thu thêm phí tán gẫu đã xem như tôi nể tình quen biết khuyến mại cho cô.”
Ngữ Kỳ không ngờ hắn có thể đường đường chính chính lươn lẹo như thế, mắt trợn to, nửa ngày sau mới hồi hồn, bật cười khúc khích, “Trên thực tế tôi làm lái xe cho anh một tiếng, nếu tính toán chi li, chi phí thuê tôi lái xe không thấp đâu.”
Dung Duệ hừ một tiếng, tùy ý lấy một cái thìa hình cây nho nhỏ khuấy khuấy, vừa lòng gật gật đầu, đưa cái tách cho Ngữ Kỳ, “Cà phê của cô, uống hết cô có thể đi rồi.”
Ý định ban đầu của Ngữ Kỳ là tán gẫu với hắn thêm mấy câu kéo dài thời gian, sau đó tự nhiên lấy cớ ‘Quá muộn’ để ngủ lại. Ai ngờ hắn trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, cô có cảm giác uổng công tốn thời gian nghĩ kế sách.
Nhưng có thâm niên trong nghề bao lâu nay, Ngữ Kỳ sớm thành thói quen có thời điểm mưu kế mất hiệu lực. Sau khi ngạc nhiên, trong nháy mắt cô trấn tĩnh lại, mặt không đổi sắc bắt đầu soạn lời nói dối, “Tôi không biết đường khu này, không tự về được.”
Dung Duệ quay đầu nhìn cô, chậm rãi nheo đôi mắt đào hoa xinh đẹp, mi hơi nhướn lên,“Cô muốn ở lại?”
Bị vạch trần ra như vậy, Ngữ Kỳ cũng không cần cố kỵ tựa lưng vào ghế sô pha,“Cho tôi ở lại một đêm, chi phí ngủ lại nhất định sẽ không để anh phải thiệt thòi.”
Dung Duệ nhìn chằm chằm cô một lúc, cảm thấy khó có thể đuổi cô gái này đi được nên đành bất đắc dĩ nói:“Không sợ tôi làm gì cô à?”
Ngữ Kỳ vô cùng tự nhiên cầm chiếc gối dựa đặt lên đùi, tay cầm remote điều khiển tivi,“Anh sẽ làm gì ư?”
Dường như không muốn nói nhiều với cô nữa, Dung Duệ xoay người đi vào phòng của mình,“Tôi đi tắm rửa, cô cứ ngồi yên ở đây xem tivi, đừng tùy tiện đi lung tung...” Dừng một chút, hắn lại nói thêm một câu,“Mắc công thấy được điều không nên thấy, như vậy...”
“Điều gì?” Ngữ Kỳ vừa xem tivi vừa ung dung đáp.
“Bộ muốn móc mắt tôi ra luôn hã?”
“Không, tôi lấy mắt cô có tác dụng gì? Nhưng tôi sẽ bắt cô ký giấy tờ, không ít hơn con số này.” Dung Duệ bước chân vào phòng ngủ, làm động tác bái bai tay với cô, năm ngón tay thon dài mở ra rõ ràng.
“Năm ngàn?”
“Thêm một con số không sau đuôi nữa. Năm vạn!”
“...”
20 phút sau, khi Dung Duệ bước ra khỏi phòng ngủ thì thấy Ngữ Kỳ đang nằm ườn ra ghế sô pha. Cô đã thay ra bộ váy ren đen, mặc vào cái áo sơ mi trắng của hắn không biết lấy ra ở đâu. Dáng người Dung Duệ thuộc kiểu mặc quần áo nhìn có vẻ cao gầy, thật ra dáng người hắn rất có da thịt nên số đo kích cỡ quần áo cũng không nhỏ.
Cô mặc áo sơ mi vô nhìn hơi thùng thình, lộ ra hơn một nửa bả vai trắng như ngọc, giống như đứa bé mặc trộm đồ người lớn.
Dung Duệ theo bản năng đi về phía cô, khi cách Ngữ Kỳ chừng vài bước thì dừng lại. Bởi vì hắn phát hiện ra cô chỉ mặc có mỗi cái áo sơ mi trắng mà thôi! Vậy mà cô lại không mặc quần!
Dung Duệ nhanh chóng quay về phòng ngủ, vội vàng lấy quần bò rồi đi ra ném thẳng vào người cô,“Mau mặc vào!”
Nghe thấy giọng nói của hắn, Ngữ Kỳ đang chăm chú xem tivi theo bản năng nghiêng đầu nhìn qua. Cô cầm quần bò rồi lắc đầu từ chối,“Thôi khỏi, mặc quần tôi ngủ không thấy thoải mái.”
Dung Duệ tính nói gì đó nhưng lại thỏa hiệp, chỉ bỏ lại một câu,“Nhà tôi chỉ có một phòng ngủ, cô đã muốn ở lại thì ráng chịu ngủ trên sô pha.”
Ngữ Kỳ gật đầu tỏ vẻ đã biết, cũng không có ý kiến gì thêm.
Sau khi về phòng, Dung Duệ cẩn thận khóa trái cửa phòng rồi mới an tâm lên giường ngủ.