Nữ Phụ Xoay Người Tiến Công Chiếm Đóng

Chương 33:




Editor: Tuyết Nguyệt Lam
Sau khi nói tạm biệt với Vương tổng, Hàn Mai Mai gọi điện thoại "Ngày mai chú lại đi tìm tư liệu của mấy công ty kiến trúc khác cho tôi."
"Hàn tổng, bên Vương tổng cô không muốn thử lại lần nữa hay sao?" Trợ lý Triệu khuyên, thời gian không có nhiều, mà nếu hợp tác cùng công ty khác thì thời gian để bàn bạc lại không ngắn.
Hàn Mai Mai không nói gì, trợ lý Triệu thức thời cũng không nói thêm gì nữa.
Trình Khả Hinh quay về phòng mình, không dám chọc vào mẹ cô ta nữa.
Điện thoại đột nhiên vang lên.
Là Đàm Gia Hi. Trước mắt Trình Khả Hinh hiện ra Đàm Gia Hi ôn nhu, ánh mắt đắm đuối đưa tình, tâm tình vui lêm một chút.
Từ lần trước tham gia tiệc sinh nhật của Ngụy lão thái thái, Đàm Gia Hi trái lại luôn hẹn cô ta ra ngoài, vẫn tặng trang sức và quần áo hàng hiệu cho cô ta, nhưng Trình Khả Hinh vẫn không có đáp ứng làm bạn gái anh ta.
"Khả Hinh, anh đang ở dưới lầu nhà em, em xuống đây nhanh lên đi. Chúng ta đi ăn cơm Tây đi."
Mẹ cô ta thương nói với cô ta, đàn ông đều đê tiện, dễ dàng đạt được lại càng không quý trọng, cho nên cô ta cần từ từ buộc chặt anh ta, để cho anh ta đối với cô ta càng ngày càng để tâm, nhưng cũng cần có chừng mực mới tốt, cũng không có thể quá lạnh nhạt, không thì anh ta sẽ bị dọa chạy.
Hai lần trước, cô ta không có ra ngoài với Đàm Gia Hi rồi, lần này lại không ra ngoài nữa, cô ta sợ Đàm Gia Hi sẽ mất đi kiên nhẫn.
Do dự một chút, rồi nói, "Em thay quần áo rồi sẽ xuống."
"Khả Hinh, sao mắt lại đỏ thể kia? Có ai khi dễ em hả?" Đàm Gia Hi nhìn Trình Khả Hinh, đau lòng hỏi han.
"Không, không có gì." Trình Khả Hinh cúi đầu mơ hồ không rõ nói. Cô ta làm sao có thể nói cho anh ta, là vì mẹ cô ta hồng hạnh vượt tường, ba cô ta thẹn quá thành giận, sau đó tranh cãi ầm ĩ một trận, mà cô ta lại là con gái riêng không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
"Em xem, đây là cái gì." Đàm Gia Hi lấy từ trong xe ra một cái túi.
"Anh lại mua túi, đây là số lượng có hạn, cực kỳ đắt tiền, mà còn trong nước không có bán..." Trình Khả Hinh kinh hỉ nói, mấy ngày hôm trước tại Fashion Magazine nhìn thấy cái túi này, lúc ấy cũng rất thích, nhưng tiền tiêu vặt Trình Chí Dũng cho cô ta, căn bản là mua không nổi. Nghĩ vậy cô ta liền cảm thấy bất công, cô ta thấy quần áo Hàn Mai Mai mặc ở công ty, cho tới bây giờ đều không lặp lại, mà mỗi bộ đều là hang hiệu số lượng có hạn, dựa vào cái gì đến một cái túi Hàn Mai Mai tùy tiện dùng cũng mua không nổi?
"Lần trước không phải em nói đẹp sao? Anh đặc biệt đi nước Pháp mua."
"Gia Hi, anh đối với em thật tốt." Trình Khả Hinh cảm động rối tinh rối mù, gục vào trong lòng Đàm Gia Hi.
Đàm Gia Hi ôn nhu vỗ lưng cô ta, "Đứa ngốc."
"Gia Hi, anh là người đối với em tốt nhất." Trình Khả Hinh nghĩ đến mấy ngày liên tiếp không vui, gặp những đãi ngộ này, liền nhịn không được bắt đầu khóc.
Đàm Gia Hi vỗ nhẹ lưng Trình Khả Hinh, "Được, đừng khóc, em khát nước rồi. Nhanh uống một ngụm nước đi."
Anh ta cầm lấy một lọ nước khoáng bên cạnh, vặn mở nắp, đưa tới bên miệng Trình Khả Hinh .
Trình Khả Hinh liền uống một ngụm.
Chờ cô ta tỉnh táo lại liền phát hiện trước mắt mình một mảnh tối đen, hẳn là bị che kín mắt, cô ta muốn động tay, mới phát hiện tay chân đều bị buộc ở trên chiếc ghế, không thể nhúc nhích. Làn da tiếp xúc không khí, cảm giác lại khiến cô ta biết mình đang khỏa thân. Cục diện quỷ dị này, khiến cô ta run rẩy lại run rẩy.
"Ưm, ưm, ưm" tại sao có thể như vậy, trong miệng cô ta cũng bị nhét vải, không phát ra tiếng. Tới cùng là chuyện gì xảy ra, toàn thân sợ hãi, cô ta không tự giác bắt đầu phát run. Là ai bắt cô ta đến nơi này.
Không khí chung quanh an tĩnh, làm cho người ta sởn gai ốc.
Rõ ràng vừa rồi cô ta còn đang trên xe Gia Hi, hiện tại tại sao có thể như vậy. Gia Hi? Đúng rồi, Gia Hi ở nơi nào?
"Tôi quả nhiên không có nhìn lầm, thật sự là cực phẩm." Đàm Gia Hi dựa vào khung cửa bên cạnh, quơ quơ ly rượu đỏ trong tay, híp mắt nói, thật giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
"Ưm, ưm, ưm..." Trình Khả Hinh đương nhiên nghe ra đây là giọng nói của Đàm Gia Hi. Là Đàm Gia Hi bắt cô ta đến nơi này sao? Vì sao lại đối với cô ta như vậy?
Đàm Gia Hi thuận tay đặt ly rượu ở ngăn tủ bên cạnh, chầm chậm đi đến trước mặt Trình Khả Hinh, ánh mắt lưu luyến trên thân thể xích lõa, thật sự khiến anh ta càng ngày càng không buông tay.
"Gia Hi, anh đang làm gì, anh đừng chơi nữa, nhanh buông ra, em rất sợ hãi." Trình Khả Hinh thốt ra, lo lắng nói, lại khóc nức nở.
Đàm Gia Hi ôn nhu vuốt ve khuôn mặt cô ta, xúc cảm này thật đúng là nhẵn nhụi. Anh ta muốn lưu lại kiệt tác của mình trên làn da này, nghĩ vậy dục vọng trong lòng bắt đầu rộn rạo.
Cúi người đến cạnh tai cô ta, nhẹ giọng nói, "Anh chỉ là quá thích em, không phải sợ, không có việc gì, em cũng sẽ rất thích."
"Gia Hi, anh buông ra. Em không thích kiểu này. Em van cầu anh..." Bộ dáng Trình Khả Hinh càng đáng thương tội nghiệp, Đàm Gia Hi lại càng hưng phấn.
Nhưng may mà mắt Trình Khả Hinh đã bị che, nếu mở mắt thấy căn phòng hiện tại mình bị bắt, chỉ sợ sẽ càng sợ hãi.
Phòng này là một tầng hầm ngầm, đồ dùng duy nhất là một cái giường còn có một cái ghế, mà trên tường treo nhưng đồ vật kỳ quái, một cái đèn mờ nhạt, lộ ra một cỗ âm trầm.
Đàm Gia Hi thuận tay gỡ từ trên tường xuống một cây roi, nhếch miệng nói, "Khả Hinh, chúng ta dùng món khai vị đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.