Nữ Phụ Xoay Người Tiến Công Chiếm Đóng

Chương 71.2:




Hàn Mai Mai để ý một chiếc vòng cổ Ngọc Hòa Điền thủ nghệ tinh xảo, rất muốn có được nó.
*Ngọc Hòa Điền: là loại ngọc quý ở Hòa Điền, Hòa Điền ngày nay là nước Vu Điền thời cổ đại, cho nên cũng gọi là “Ngọc Vu Điền”
Lạc Thần Dật nhìn ra tâm tư của Hàn Mai Mai, đi trước cô một bước, đấu giá nó về.
“Đi cùng với anh, chẳng lẽ em còn muốn bỏ tiền ra sao?” Lạc Thần Dật không vui nói với Hàn Mai Mai.
Hàn Mai Mai thấy Lạc Thần Dật nói như vậy, cũng vui vẻ tiếp nhận.
Khi sắp kết thúc, Hàn Mai Mai định vào toilet trang điểm lại.
“A, ai vậy ta? Không phải Hàn tiểu thư của chúng ta đây sao?” Giọng nói của Trình Khả Hinh nhẹ nhàng, mang theo vài phần khiêu khích.
Hàn Mai Mai thấy xung quanh cũng không có ai, cũng chẳng muốn phải giữ lễ với cô ta, trực tiếp đi qua bên cạnh cô ta.
Trình Khả Hinh ngây ra một lúc, không nghĩ tới Hàn Mai Mai lại dám làm bẽ mặt cô ta.
“Hàn Mai Mai!” Trình Khả Hinh tức giận nói.
Mà bước chân của Hàn Mai Mai căn bản không có dừng lại. Trình Khả Hinh đuổi theo phai sau.
Lúc này Hàn Mai Mai mới ngẩng đầu nhìn cô ta: “Xin hỏi có chuyện gì không?”
Ngước lại Trình Khả Hinh lại không phản ứng kịp, kỳ thật cô ta chỉ muốn cho Hàn Mai Mai thấy cuộc sống hiện tại của cô ta rất tốt, đã không còn là Trình Khả Hinh của trước kia, luôn phải nịnh bợ Hàn Mai Mai. Hiện tại cô ta mới là đối tượng khiến mọi người ngưỡng mộ.
“Nếu không còn chuyện gì nữa, xin lỗi không tiếp được nữa rồi.” Hàn Mai Mai thấy Trình Khả Hinh không nói gì, liền nói.
Lúc này Trình Khả Hinh mới hồi phục tinh thần lại: “Nghe nói công ty mấy người cũng có hứng thú với mảnh đất Kim Kiều kia? Tôi thấy hay là mấy người thôi đi. Mảnh đất này, Bằng Thiên chúng tôi nhất định sẽ có được.”
Hàn Mai Mai dừng lại,, quay đầu nhìn: ”Hả...? Xem ra tiểu thư Emily rất tự tin.... Chúng ta hãy chờ đến cuối cùng xem sao.”
Thái độ Hàn Mai Mai không cứng không mềm như vậy, khiến Trình Khả Hinh cảm thấy rất tức giận, lại không có chỗ để bạo phát.
Cô ta tức giận nói: “Hàn Mai Mai, chúng ta hay chờ coi.” Tôi sẽ để cho cô ngạo mạn tiếp, để xem cô còn có thể ngạo mạn thêm được bao lâu, đến lúc đó đừng có khóc lóc mà cầu xin tôi.
Gần đây Hàn Mai Mai có chút tâm sự, cộng với chuyện gần đây của Lạc Thần Dật, đương nhiên cô biết Lạc Thần Dật sẽ không phản bội cô, nhưng chuyện của công ty Lạc Thần Dật, ít nhiều cũng có liên quan đến bọn họ. Hàn Mai Mai lại không biết hỏi Lạc Thần Dật như thế nào, rõ ràng cho thấy Lạc Thần Dật không muốn để cho cô biết.
Một mặt khác, d ien d an l e q u y d o n. c om, cô lại nghi đến chuyện mảnh đất Kim Kiều kia, bên Lam Tấn Bằng cũng quá rêu rao rồi, còn cả Trình Khả Hinh nói những lời đó, giống như là vì muốn kích cô cũng đi tham gia đấu thầu.
Lúc này điện thoại Hàn Mai Mai bỗng vang lên, lại là Tôn Tiểu Vân gọi tới.
Hàn Mai Mai vẫn nhấc máy lên nghe, cô muốn nhìn xem Tôn Tiểu Vân định giở trò gì.
“Hàn Mai Mai, cô sẽ không ngờ rằng tôi sẽ gọi điện cho cô đung không?” Tôn Tiểu Vân cười nói.
“Cô có chuyện gì sao?” Giọng Hàn Mai Mai thản nhiên nói.
Tôn Tiểu Vân không ngờ Hàn Mai Mai lại không nổi trận nôi đình,, đồng thời cũng có chút thất vọng: “Không hiểu được Thần Dật có nói với cô hay không?”
“Thần Dật là tên để cô gọi hả? Hai người thân nhau như vậy hay sao? Cô muốn nói gì thì nói đi không phải nói những lời thừa thãi đó.” Hàn Mai Mai phản bác nói.
“Là do cô kêu tôi nói đó. Chuyên công ty của Lạc Thần Dật, chắc cô cũng chưa biết nhỉ? Công ty bọn họ xảy ra chuyện, tất cả đều tại cô. Nếu không phải vì cô, anh ấy cũng sẽ không gặp phải những chuyện xui xẻo này. Nếu cô muốn tốt cho anh ấy, tôi khuyên cô hãy mau chông rời xa anh ấy đi...” Tôn Tiểu Vân nói. Đây là cơ hội cuối cùng của cô, cô đừng có rượu mời không uống lại cứ thích uống rượu phạt.
“Nếu cô chỉ muốn nói những lời này thì tôi ngắt máy đây.” Hàn Mai Mai binh thản nói.
“Cô! Chỉ có tôi mới có thể giúp...”
Những lời còn lại, Tôn Tiểu Vân còn chưa kịp nói, Hàn Mai Mai đã ngắt điện thoại rồi.
Hàn Mai Mai nghĩ một chút, liền nhắc điện thoại gọi nội bộ, kêu trợ lý Triệu vào đây...
Nhà họ Hàn.
“Tiểu Lạc, cũng đã mấy ngày rồi cháu không đến thăm ông rồi đó.” Ông ngoại Hàn cười nói với Lạc Thần Dật: “Có phải đã quên ông ngoại rồi hay không?”
“Làm sao có thể? Quên ai cũng đề có thể nhưng ông ngoại thì làm sao châu có thể quên chứ. Gần đây công ty có một số việc cần xử lý.” Lạc Thần Dật cười nói.
“Nịnh hót!” Hàn Mai Mai ở bên kia nhẹ giọng nói.
Đương nhiên Lạc Thần Dật nghe thấy Hàn Mai Mai nói như vậy, nhéo tay Hàn Mai Mai.
Đương nhiên ông ngoại Hàn nhìn thấy bọn họ mờ ám, trong lòng càng vui vẻ hơn. Tình cảm của hai đứa này thật đúng là rất tốt.
Bữa cơm ăn rất vui vẻ, Lạc Thần Dật luôn chọc ông ngoại Hàn vui vẻ. Hiện tại ông ngoại Hàn càng ngày càng thích nói chuyện với Lạc Thần Dật hơn cả Hàn Mai Mai. Hàn Mai Mai đành phải ở một bên ăn dấm chua.
Hàn Mai Mai đưa Lạc Thần Dật ra cửa lớn nhà họ Hàn, cô hơi do dự một chút nhưng vẫn mở miệng hỏi: “Công ty của anh...”
“Sao vậy?” Lạc Thần Dật hỏi: “Em có gì muốn nói với anh hay sao? Hay là không nỡ để anh đi?”
Hàn Mai Mai tức giận nói: “Có phải công ty anh gặp vấn đề hay không?”
“Em nghe ai nói?” Tươi cười của Lạc Thần Dật tắt dần.
“Không, chỉ là...”
“Không có chuyện gì, em không cần suy nghi nhiều.” Lạc Thần Dật nói.
Hàn Mai Mai thấy Lạc Thần Dật nói như vậy, cũng không hỏi tiếp nữa.
“Em phải tin tưởng anh.”
Không nghĩ tới vài ngày sau.
“Cái gì? Hàn Mai Mai không có tham gia.” Khi Trình Khả Hinh nhận được tin tức này, cả người đều sợ đến ngây người. Làm sao có thể như vậy? Hiện tại cô ta lấy khu đất đấy về để làm gì? Có lẽ người khác không biết, cô ta biết bên trên có ý định sẽ xây dựng một đường sắt ở đó, bốn năm năm sau sẽ khởi công. Nhưng rõ ràng cô ta đã mua chuộc người của công ty Hàn Mai Mai rồi... Làm sao có thể như vậy?
Trình Khả Hinh lại gọi điện thoại cho người của cô ta ở công ty Hàn Mai Mai, nhưng không ai tiếp điện thoại của cô ta. Cô ta biết cô ta bị lừa.
Trình Khả Hinh ngơ ngác ngồi trên ghế sofa, không chấp nhận sự thật này.
Lam Tấn Bằng nghe được tin tức này, giận tái mặt, nổi giận đùng đùng đi vào văn phòng, xách Trình Khả Hình đang ngồi trên ghế sofa dậy.
“Con đàn bà này. Đều là ý kiến hay của cô đấy. Hiện tại khiến tôi phải mua khối đất thối nát đấy, cô nói cái gì đi chứ?” Lam Tấn Bằng không chút do dự vung tay tát cho cô ta một cái. Kỳ thật trong lòng ông ta cũng có chút hối hận, cũng không biết lúc ấy trong đầu ông ta nghĩ gì mà lại cho con đàn bà thối này căn thiệp vào chuyện công ty. Đều tại con đàn bà thối này!
“Tấn Bằng, anh đừng tức giận. Chúng ta phải suy nghĩ biện pháp. Nhất định vẫn còn biện pháp.” Trình Khả Hinh ôm chân Lam Tấn Bằng khổ sở cầu xin.
“Cô cút đi cho tôi!” Lam Tấn Bằng quát lớn với cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.