Nữ Phụ Xuyên Không Nghịch Chuyển Tình Thế

Chương 6: Có một con rùa trắng nhỏ




Trong một phòng bệnh loại VIP, trên chiến giường trắng tinh có một cô gái xinh đẹp đang nằm úp sấp, hàng mi rũ xuống, yên tĩnh và đẹp đẽ...
Đau... Thật sự rất đau. Cả cơ thể đều đau. Miệng thì khô đắng, cổ họng thì đau rát. Đôi mắt nặg trĩu muốn mở ra cũng không được.
Đây là cảm nhận duy nhất của Bạch Thuần Hy lúc này.
Bên giường có một người đàn ông mặc áo Blue trắng cẩn thận xem xét và một nữ y tá đứng cạnh ghi chép.
"Bác sĩ tình hình cô ấy sao rồi? Khi nào cô ấy tỉnh lại?"
Người thiếu phụ lúc bấy giờ đang ngồi trên sô pha đối diện giường bệnh, khẽ khàng lên tiếng hỏi.
"Đã phẫu thuật lấy đầu đạn ra nên tạm thời không còn gì nguy hiểm. Chính là chỗ trúng đạn gần tim cho nên vẫn phải xem xét cẩn thận hơn. Và nếu không có gì trở ngại khoảng tối nay cô ấy sẽ tỉnh."
Nói xong ông quay sang vị y tá kia dặn dò vài câu rồi nhìn sang thiếu phụ, trong giọng nói của ông mang theo vài phần tôn trọng:
"Hà phu nhân yên tâm, cô ấy sẽ mau khoẻ thôi!"
Nói xong ông gật đầu chào thiếu phụ kia rồi đi ra khỏi phòng bệnh cùng cô y tá.
Cậu bé đáng yêu nãy giờ ngồi trong lòng mẹ bây giờ lại bật dậy khỏi sô pha chạy đến bên giường bệnh, đầu không ngoảnh lại e dè hỏi:
"Mẹ! Có phải vì Tiểu Kiệt không ngoan lại khóc nhè nên chị ấy mới bị người xấu làm bị đau không?"
Đầu cậu cúi xuống, trên gương mặt non nớt đáng yêu kia lộ vẽ buồn bã... Thiếu phụ nhẹ nhàng đi đến bên cạnh con trai, dịu dàng nói:
"Không sao nữa rồi. Tiểu Kiệt ngoan đừng buồn. Chờ chị ấy tỉnh dậy Tiểu Kiệt phải cùng mẹ chăm sóc chị ấy thật tốt để chị mau bình phục. Được không!!!"
Cậu bé bổng ngẩn đầu lên với vẻ quyết tâm:
"Chờ chị ấy dậy con sẽ mang thật nhiều bánh kẹo ngon đến chia cho chị!"
Thiếu phụ dở khóc dở cười nhìn con trai... bàn tay mềm nhẹ ở trên đầu con xoa xoa, cô cũng mong cô gái ấy mau tỉnh... người tốt như vậy bây giờ quả thật vô cùng hiếm thấy.
--- ------
Bạch Thuần Hy cứ nằm yên như vậy, cô có cảm giác mình đã thanh tỉnh. Mọi âm thanh phát ra từ bên ngoài cô đều nghe thấy, chỉ có điều mắt vẫn như cũ không thể nào mở được.
Sau một thời gian dài cố gắng, Bạch Thuần Hy buông tha quyết định ngồi dậy, ngoan ngoãn thả lỏng thân thể. Tiết kiệm sức lực đi, đến lúc tự nhiên sẽ tỉnh...
Không biết thời gian đã qua bao lâu, Bạch Thuần Hy chợt cảm thấy đói, bụng cô đã trống rỗng, dù được bác sĩ đúng hạn truyền dịch nhưng thứ chất lỏng chỉ có chút dinh dưỡng kia mãi mãi cũng không thể làm vừa lòng cái bụng nhỏ khó chiều của cô được.
Chuyện sau đó, không nói cũng biết, đương nhiên chính là người nào đó bị đói mà tỉnh dậy.
Trong phòng bệnh rất vắng, lúc này trời bên ngoài đã tối đen, thiếu phụ chắc chắn là dẫn cậu bé đi mua đồ ăn tối. Bạch Thuần Hy đè nén cơn đau, rất muốn ngồi dậy nhưng lại không thể. Vì viên đạn bắn từ sau lưng, nên cô phải nằm úp sấp, bây giờ chỉ hơi cử động một chút sẽ đụng tới vết thương, đau muốn chết đi sông lại.
Người nào đó thầm rủa trong lòng một tiếng. CMN, cô thật sự rất đói mà.
Đúng lúc Bạch Thuần Hy đang định liều mạng ngồi dậy, cửa phòng đột nhiên phát ra tiếng động. Là có người mở cửa bước vào. Cô thì chỉ nghĩ là thiếu phụ trở lại, liền đem hai bàn tay quơ quơ lên, hòng thu hút sự chú ý của người đến, chán nản hô một tiếng.
" Chị ơi, em thật đói!"
Âu Thiên Hạo ngẩn người nhìn một cục trắng muốt ở trên giường đang ra sức vận động, khóe mi lập tức giật giật, trên trán nhỏ xuống ba vạch hắc tuyến. Anh thật nghi ngờ mình đi nhầm phòng.
Người nào lại giống y như con rùa như vậy hả?
Âu Thiên Hạo đè nén lại lòng hiếu kỳ của mình, liếc mắt nhìn tên in ở chân giường, xác định không đi nhầm mới yên tâm bước vào. Tiện tay bấm nút gọi bác sĩ lên, cất giọng nói trầm trầm cảnh báo.
"Cô không phải bị trúng đạn sao? Vẫn thừa tinh lực vùng vẫy nhỉ?"
Bạch Thuần Hy bị giọng nói lạ lùng dọa sợ, cô liếc mắt nhìn thẳng vào mảnh kim loại phẳng ở đầu giường. Bóng in không rõ và có chút vặn vẹo nhưng đủ để nhận ra người tới là một người đàn ông.
Chết tiệt! Thế nhưng lại nhầm người!
Xác nhận mình sai lầm làm Bạch Thuần Hy dừng hẳn hành động, xấu hổ không nói không rằng. Đúng lúc này, cửa lại mở ra, bác sĩ cùng hộ lý từ bên ngoài bước vào.
Âu Thiên Hạo không chờ họ cất tiếng hỏi liền mở miệng át đi trước.
"Cô ta tỉnh, đã đói, giúp cô ta truyền dịch đi!"
Không biết có phải vì hắn quá lạnh lùng hay không, bác sĩ cùng hộ lý vội vàng sắp xếp truyền dịch, sau đó liền không nói hai lời chạy ra ngoài. Bạch Thuần Hy trong lòng khóc không ra nước mắt. Cô không muốn " ăn " cái này có được không?
Âu Thiên Hạo kéo chiếc ghế dựa đến bên cạnh giường, liếc mắt nhìn mặt Bạch Thuần Hy đã đen xì một cách khó xem, hờ hững nói.
"Cô đã cứu cháu của tôi?"
"Anh biết rồi thì còn hỏi làm gì?"
Bạch Thuần Hy buồn bực gắt lên. Cô cảm thấy chính vì tên này cô mới không được ăn ngon, không cho tôi ăn, tôi cũng không cho anh sắc mặt tốt!
Âu Thiên Hạo nhíu nhíu mày, hắn cảm thấy cô gái này rất xấu tính, thế nhưng lại đột nhiên nóng giận. Sóng mắt phủ xuống một màu nâu thăm thẳm, lòng cũng lạnh xuống. Vốn là muốn hỏi cô ta có nguyện vọng gì, người xấu tính như vậy, vẫn dùng tiền giải quyết là tốt nhất.
Âu Thiên Hạo nghĩ vậy, liền rút trong túi ra một xấp sec, xé ra một tờ quăng lên giường, thản nhiên nói.
"Cô muốn bao nhiêu tiền liền ghi vào tấm chi phiếu này, đến tập đoàn Y đổi đi!"
Tâm tình Bạch thuần Hy vốn đã không tốt, vừa lúc nhìn thấy một tờ giấy rơi xuống mặt mình, nhìn rõ những chữ trên đó, khóe môi cô đều đã phát run.
Cô không thể tưởng tượng được trên đời lại còn có người ngạo mạn như vậy. Cô cứu cháu anh ta một mạng vốn là cô tình nguyện. Cái này có thể dùng tiền giải quyết được sao?
Nhà giàu chết tiệt, biết anh xấu tính như vậy từ sớm cô đã không đứng ra chịu tội!
Bạch Thuần Hy tức giận đến mắt cũng đỏ, dùng sức cầm lấy tấm chi phiếu xé vụn quăng trả vào mặt kẻ ngạo mạn đáng ghét dám khinh thường cô này, lạnh lùng quát.
" Cút! Bà đây có chết cũng không thèm cầm đồng tiền của mấy người, tưởng có tiền thì hay lắm sao?"
Âu Thiên Hạo bị những mảnh giấy xé vụn quăng vào mặt, mày kiếm bắt đầu nhíu chặt, sắc mặt đầy nguy hiểm nói.
" Cô nên nhận, đây là tấm chi phiếu không giới hạn, ghi bao nhiêu số cũng được!"
" Anh rửa tiền hả? Ghi bao nhiêu số, anh cầm về nuốt hết đi! Tôi không cần hạng người như các người thương hại. Lần sau anh nên cắm mặt xuống đất mà đi, tốt nhất đừng để người ta thấy vẻ mặt xấu xí của anh!"
Vẻ... vẻ mặt xấu xí?
Âu Thiên Hạo âm thầm lặp lại những chữ này, nghĩ đến gương mặt của mình, thấy thế nào cũng không hợp lý. Ánh mắt lại chuyển đến người cô gái nằm trên giường, đột nhiên cảm thấy cô ta cũng không đáng ghét như vậy.
Lần đầu tiên bị người ta cho là xấu xí, người nào đó cảm thấy hết sức thú vị, vậy nên động tác xé tấm sec tiếp theo cũng dừng lại, ngược lại đút tất cả vào túi, từ từ đứng dậy.
"Tiểu thư, nếu vậy tôi đi trước! Không làm phiền cô nữa!"
Biến đi!
Bạch Thuần Hy âm thầm mắng một tiếng, nhắm mắt lại một chút cũng không thèm để ý đến Âu Thiên Hạo. Có lẽ như vậy cô không hề hay biết khóe môi người nào đó gợi lên một tia tươi cười.
Bạch Thuần Hy phải không? Tôi nhớ kỹ!
Người nào đó vừa ra khỏi phòng bệnh liền lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại. Biết người biết ta, trăm trận không thắng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.