Nữ Thần Ẩm Thực Hắc Ám

Chương 8: Bánh yến mạch




Edit: Song Ngư
Trịnh Minh không có nói dối, không quá vài ngày liền mang theo một nhóm bạn đến ăn cơm chiều, sáu nam sinh ngồi vừa một bàn lớn, nói nói cười cười, làm nhà hàng tăng thêm không ít náo nhiệt.
Trừ nhóm bọn hắn ra, cùng thời điểm đó còn có thêm gần mười người khách, khôngnhiều lắm, nhưng đều là khách mới, trước đây chưa từng ghé Capriccio. Tống anh tiến đến chào hỏi, biết được có chín người là do thấy giới thiệu ở trên mạng, nghe nói nhà hàng lần nữa khai trương sẽ có khuyến mại, ba ngày đầu còn có khuyến mại đặc biệt nên đến thử.
Tống anh vào phòng bếp giúp đỡ Mộ Cẩm Ca, nghi hoặc nói: "thật sự là kỳ quái, tuy chúng ta có chương trình khuyến mại, nhưng không có đăng quảng cáo trên mạng, dì cũng hỏi tiểu Minh, thằng bé cũng nói không có giúp chúng ta đăng trên mạng."
Mộ Cẩm Ca mới vừa xào xong một món, giảm bớt lửa, thản nhiên trả lời: "Có thể là có người khách nào đó giúp đỡ đi."
"sẽ có khách nhiệt tình vậy sao?"
"Dì Tống," Mộ Cẩm Ca đem đồ ăn đưa cho Tống anh, "Đừng miên man suy nghĩ, trước đem đồ ăn cho khách đi dì."
Tiếp nhận chén đĩa, Tống anh cười nói: "Quên đi quên đi, dù sao đối với chúng ta có lợi không hại, không nghĩ nữa."
Khi các món ăn cho khách đều đã làm xong, Mộ Cẩm Ca mới được nghỉ ngơi đôi chút, tháo khẩu trang xuống, xoa xoa cái trán đầy mồ hôi.
Uống hết một ly nước, cô lại đeo khẩu trang lên, đem các nguyên liệu đã chuẩn bị ban ngày lấy ra, đổi một cái chảo mới, cho một miếng bơ vào…
Khi cô đem món đồ ăn đặt trên vài chiếc dĩa nhỏ, đặt lên khay mang ra ngoài, bên ngoài chỉ còn 4 bàn.
Tống anh có chút ngoài ý muốn đi tới, thấp giọng nói: "Đồ ăn đều mang hết lên rồi, con làm dư sao?"
Mộ Cẩm Ca nói: "không, đây là cho khách tráng miệng, hoàn hảo khách còn chưa về hết."
"Cẩm Ca, thật sự là vất vả cháu." Tống anh tiếp nhận khay, từ giữa lấy một phần nóivới Mộ Cẩm Ca, "Dì đi tặng bàn tiểu Minh, cháu đi tặng cho vị tiểu thư ngồi bàn số 2 nha."
"Dạ."
Bàn số 2 là chỗ cho hai người, nhóm Trịnh Minh ngồi ba bàn ở một hướng khác, cách xa cửa vào, nhưng gần cửa bếp.
hiện tại ở bàn số 2 là một cô gái trẻ tuổi, thoạt nhìn bộ dáng có vẻ lớn hơn Mộ Cẩm Ca vài tuổi, mái tóc ngắn màu nâu đỏ, khuôn mặt quyến rũ tinh tế, mặc một bộ tây trang mùa xuân, khí chất thành thục.
cô ấy đã sớm dùng cơm xong, lúc này đang dùng laptop làm việc, thập phần chuyên tâm.
Mộ Cẩm Ca đến gần, tính để đĩa xuống rồi mở miệng, lại không nghĩ rằng cô ấy giống như sớm có phát hiện, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Chuẩn xác mà nói, là nhìn về phía món ăn trên tay cô.
cô gái nhướng mày hỏi: "Trứng?"
Mộ Cẩm Ca sửng sốt một chút mới phản ứng lại, cách khẩu trang đáp: "Ân."
cô gái nhìn cô đem món ăn để trên bàn, lại hỏi: "Đây là cái gì?"
"Bánh bạc hà chocolate yến mạch." Mộ Cẩm Ca nói lời khách sáo, có chút đông cứng, "Đa tạ ghé thăm nhà hàng, mời quý khách chậm dùng, nếu hiện tại không ăn có thể gói mang về, hoan nghênh lần sau lại đến."
cô gái hướng nàng cười cười: "Tốt, cám ơn cô."
Mộ Cẩm Ca bên này mới vừa đi, đã bị Trịnh Minh kêu đến.
"Chị Cẩm Ca!"
Sau khi hỏi sinh nhật lẫn nhau, phát hiện chính mình nhỏ hơn hai tháng, Trịnh Minh khi gọi Cẩm Ca luôn thêm chữ “chị”.
Mộ Cẩm Ca đi qua: "Làm sao vậy, còn cần gì sao?"
"không có không có, hôm nay chị vất vả." Trịnh Minh đứng lên, đem vị trí cho Mộ Cẩm Ca ngồi, một bên giới thiệu nhóm bạn, "Đây là chị của mình, Mộ Cẩm Ca, là đầu bếp của nhà hàng, một bàn chúng ta ăn hôm nay đều do chị ấy nấu đó!"
"Chào chị Cẩm Ca--"
"......"
Ai là chị của ai??
Tiếp theo Trịnh Minh lại vì Mộ Cẩm Ca giới thiệu một lần: "Chị Cẩm Ca, đây là Nhị Hổ, Hầu Tử, Đại Hùng, Lão Sa, A Báo."
"......"
Chào mừng đến thế giới động vật nha.
Đại Hùng trong tay cầm bánh ngọt khi nãy Tống anh hỗ trợ đưa đến, cố gắng trừng to đôi mắt nhỏ như hạt đậu, kích động nói: “Chị Cẩm Ca, chị làm món này thoạt nhìnkhông biết là gì, nhưng hương vị siêu cấp kỳ diệu!”
"...... Cám ơn."
"Đây là bánh yến mạch sao? Nhưng tại sao lại mềm thế?"
Mộ Cẩm Ca nói:"Do không đông lạnh nước đường."
Đại Hùng giật mình: "Nguyên lai là như thế này!"
Trịnh Minh cười giải thích: "Chị Cẩm Ca, chị đừng thấy kỳ lạ, Đại Hùng luôn có hứng thú với nấu ăn, không có việc gì sẽ đem nồi niêu xong chảo của mình ra nghiên cứu nấu này nọ, có khi làm cho mọi người vấp ngã nữa."
Nghe bạn mình nói như vậy, Đại Hùng ngượng ngùng sờ đầu mình: "Tiểu Minh cậu đừng nói mình vụng về thế ah... Chị Cẩm Ca, em cũng không tính toán về nhà nghỉ hè, có thể giống tiểu Minh đến làm phụ không? Em có thể ở phòng bếp hỗ trợ, chia sẻ công việc với chị."
Mộ Cẩm Ca nói: “Cái này em phải nói với dì Tống, dì ấy là chủ ở đây, chị không làm chủ được."
Đại Hùng tươi cười đáp: "Dì Tống nói có thể, chỉ là xem chị có chịu nhận em khôngthôi."
"Kia không vấn đề." Chỉ cần không nói nhận cô làm thầy là được.
Ngay tại lúc này, vẫn cúi đầu chơi di động A Báo đột nhiên nói: "Ah,bạn mình ở gần đây nói có nhìn thấy một con mèo Garfield! Xem ra chắc nó sống quanh đây."
"Mèo Garfield?" Mộ Cẩm Ca là người phản ứng nhanh nhất.
A Báo sửng sốt hạ: "Chị Cẩm Ca cũng thích mèo?"
"...không có, chính là có người bạn nuôi mèo Garfield." Mộ Cẩm Ca không thể quên con mèo đen lúc mới gặp, "mặt xấu xí ngốc nghếch, cho nên ấn tượng rất sâu."
A Báo cười nói: "Đúng vậy, nhìn xấu xí ngốc nghếch, nhưng cũng đáng yêu…Là mộtcon mèo không tồi, mắt to tai nhỏ, bất quá mặt thật sự dẹt ah!”
Mộ Cẩm Ca bỗng nhiên có dự cảm bất an: "Có thể cho tôi nhìn xem hình ảnh không?"
"Đây a."
nói xong, A Báo đem di động đưa tới.
Đó là hình chụp được đăng trong nhóm bạn xã hội, ảnh chụp nương theo ánh sáng đèn đường, nên không quá rõ ràng.
Nhưng Mộ Cẩm Ca liếc mắt vẫn có thể nhận ra.
Này...... Hệ thống ngốc ah!
*
"Meo--"
Rượu trắng thật sâu cảm thấy, làm mèo thật sự là tốt quá!
Quá khứ, khi còn trụ trong cơ thể chủ trước, nó phải lao tâm khổ cực chạy hệ thống cơ bản, giống như cha mẹ già lo lắng chiếu cố cho chủ cũ, bảy năm mưa gió, giúp đỡ lẫn nhau, lại không nghĩ đế kết cục bi thảm như vậy. hiện tại ở cùng Mộ Cẩm Ca, tuy nóitính cách cô gái trẻ đó không dễ nói chuyện, có khi còn thật ác độc, không có gì sẽ khi dễ nó, nhưng so với trước kia, hòa khí hơn nhiều.
hiện tại nó mỗi ngày ở nhà, bữa ăn luôn được đảm bảo, ăn xong ngủ, ngủ xong ăn, mỗi ngày đều là tự do, ở nhà còn có thể lợi dụng ưu thế của khối thân thể này, theo ban công nhảy ra để đi dạo, cái gì đều không cần làm.
Cho nên nói, hiện tại hồi tưởng lại, làm hệ thống có cái gì tốt?
không cảm giác, không tự do, trừ bỏ chủ nhân, bên ngoài không ai biết đến sự tồn tại của nó!
Nếu lần sau gặp lại đồng nghiệp, nó phải làm vài chuyện xấu mới được.
Bất quá nó không làm giống với cái hệ thống xấu xa đã đuổi nó đi, khiến các hệ thống phải rời bỏ chủ nhân, mà là đem những cái tốt nói cho đồng nghiệp, làm cho chúng nó nhanh chóng tìm một khối thi thể động vật nhỏ, du nhập vào cơ thể, sớm ngày tự do!
Ai, nó thật sự là rất vĩ đại, không muốn độc chiếm khoái hoạt, thầm nghĩ đem phương pháp chia sẽ nha.
Nó tuyệt đối là một trong mười hệ thống cảm động địa cầu!
Rượu trắng một bên tự mình suy nghĩ, một bên cùng một nhóm nữ sinh vây quanh nó vui chơi sung sướng.
Ba cô gái trẻ đang chơi cùng nó, hẳn đều là sinh viên. Trong đó có một cô gái thắt bím là thường xuyên chơi cùng mèo con ven đường, cầm một một cái gối thêu hình con mèo, ngồi xổm xuống, lắc lắc trước mặt Rượu trắng.
"Meo,meo,meo," cô gái thắt bím lắc lắc gối nói: "Di, như thế nào không phản ứng đâu?"
một cô gái khác nói: "Có phải gối cậu làm rất thô, hấp dẫn không được nó a?"
cô gái thắt bím nói: "sẽ không a, buổi sáng mình còn lấy nó chơi với con mèo phía trước siêu thị gần trường, có tác dụng nha, không tin cậu hỏi Xuyên Xuyên."
"Đúng rồi, con mèo kia chơi rất vui nha, không ngừng dùng móng vuốt đến quắp lấy đâu."
Dù sao cũng không phải là một con mèo chuyên nghiệp, Rượu trắng cũng không biết đối với mấy món đồ chơi như thế nên làm ra phản ứng gì mới là bình thường, cho nên sửng sốt một hồi lâu, đến nghe xong nhóm cô gái nói chuyện, mới biết được đáp án chính xác.
Ai, không có biện pháp, vì các cô đáng yêu như vậy, bản Đại vương liền miễn cưỡng thỏa mãn các cô đi! 
Nghĩ khẳng khái như thế, Rượu trắng đem con gối mèo như là con mồi, không ngừng đưa móng vuốt chụp lấy nó.
Nhìn tay trái tay phải ta nè, chậm chậm mà động ah!
cô gái thắt bím không ngừng di chuyển cái gối mèo, cười nói: “Haha, thì ra là phản ứng chậm nha!”
"Thoạt nhìn chơi thật sự vui vẻ nha! Hảo đáng yêu!"
"Ha ha ha ha thật sự ngốc ah, a mình phải quay lại mới được…"
Các người đều bị kỹ thuật diễn của bản Đại vương chinh phục đi!
Mau đến gia nhập giới giải trí, cam đoan dưới sự chỉ dẫn của ta sẽ rất nhanh có tiến bộ nha.
Rượu trắng diễn thập phần mệt nhọc nha, nhưng rất nhanh liền nhập vai, hiện tại trước mắt chỉ còn con rối mèo trong mắt nó, chơi rất vui nha.
Đột nhiên, cái gối ngưng lại, Rượu trắng thừa dịp này, toàn bộ thân đều đánh tới, hai chân trước gắt gao ôm lấy cái gối, mặt vải mềm mại chạm vào đuôi nó, khiến cả thân người kích động.
Nó đắc ý “meo” một tiếng: "Hừ, nhìn mày này!"
Kêu xong, Rượu trắng nâng lên đầu, nhìn xuống phía dưới, nhìn đến một đôi tay gầy thon dài.
Móng tay cắt ngắn, màu hồng phấn xinh xắn.
Di?
Nó nhớ rõ vừa rồi cầm cái gối mèo là ngón tay dài sơn màu đỏ đi?
Ánh mắt chần chờ tiếp tục ngó lên, khi thấy rõ mắt người nọ, Rượu trắng ngây người vài giây, sau đó sợ tới mức đến buông tay, hạ cái đuôi, mông ngồi trên mặt đất.
Chỉ thấy Mộ Cẩm Ca lúc này đã muốn đổi đồ thường, tóc cột đuôi ngựa, tháo xuốngmột bên khẩu trang, hé ra gương mặt thanh tú xinh đẹp, môi nhếch lên cười nhẹ, lại làm Rượu trắng cả người bủn rủn.
cô quơ quơ cái gối trong tay, nói: "Chơi thật sự vui vẻ, ân?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.