Nữ Vương Thế Giới Ngầm Quá Kiêu Ngạo

Chương 28: Thứ này có thể ăn?




Vân Ngạo Thiên nhìn chằm chằm một đĩa đồ vật hỗn tạp đủ màu sắc khác nhau nhìn nửa ngày, cau mày nhìn về phía Phượng Cửu Ca: "Thứ này có thể ăn? ”
"Mãn Hán toàn tịch, rất ngon."
''Chẳng qua thức ăn quá nhiều không có biện pháp toàn bộ chuyển tới đây, cho nên đành phải gắp một món một chút.''
"Các ngươi cứ ăn mấy thứ này?"
Phượng Cửu Ca gật gật đầu: "Đúng vậy.”
Không ngờ vừa nói xong, nàng liền phát hiện một chuyện rất kỳ lạ —— Vân Ngạo Thiên cư nhiên đem nghi ngờ đưa tay nắm lấy chút thức ăn bỏ vào trong miệng, biểu tình rất quái dị nhai nuốt hai cái, sau đó yết hầu giật giật, gian nan nuốt vào trong miệng. Sau đó, lặp đi lặp lại!
Hắnkhông biết ăn là dùng đũa sao?
Cứ như vậy lấy tay cầm chậm rãi ăn xong, sau khi ăn xong Vân Ngạo Thiên còn rất ưu nhã dùng khăn lau khóe miệng cùng ngón tay thon dài có chút dầu mỡ kia, lúc này mới ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt Phượng Cửu Ca: "Ăn xong rồi.”
Biểu tình kia tự nhiên cỡ nào, kĩ càng cỡ nào, giống như hoàn toàn không tìm được một chỗ không thích hợp. Phượng Cửu Ca toàn bộ hành trình nhìn đến có chút ngẩn người —— chẳng lẽ Vân Ngạo Thiên sống nhiều năm như vậy, đều là như vậy?
"Ăn xong... Ăn xong là được rồi, ăn xong liền rửa mặt ngủ đi, ha ha, ha ha."Phượng Cửu Ca trong khoảng thời gian ngắn không biết che dấu kinh ngạc của mình như thế nào, chỉ đành liên tục cười gượng vài tiếng, để che dấu thất thố của mình.
Vân Ngạo Thiên nhìn nàng, mặt không chút thay đổi, không nói nên lời.
Ngày hôm sau Phượng Cửu Ca khó có được thức dậy từ sáng sớm, lúc mở mắt, lại thấy Vân Ngạo Thiên đứng ở bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, một thân huyền y kia tựa hồ dính nhốm sương lạnh từ đêm qua, tựa như một đêm không ngủ.
Lông mày kiên nghị, mi tâm thận trọng.
Vân Ngạo Thiên có tâm sự.
Cũng đúng rồi, nếu mình bị người đuổi giết lưu lạc đến đây võ công hoàn toàn mất đi, trong lòng cũng sẽ cả ngày nghĩ làm thế nào trả thù trở về, làm sao còn có tâm tư nghĩ đến cái khác?
Nàng đột nhiên có một loại cảm khái cùng là thiên nhai lưu lạc, anh hùng tiếc anh hùng, đứng dậy đi đến phía sau Vân Ngạo Thiên, đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn: "Ngươi đừng nghĩ quá nhiều, người tổn thương ngươi, tất sẽ phải trả giá gấp trăm lần. Cho dù ngươi buông tha cho bọn họ, ta cũng sẽ không buông tha.”
Đôi mắt đen nhánh của Vân Ngạo Thiên sáng lên, ngữ khí lại mang theo băng lãnh như trước sau như một: "Ngươi không phải là đối thủ của bọn họ, chuyện của ta, không cần ngươi xen vào.”
''Tại sao không cần ta xen vào?! Ngươi là nam nhân của ta, ta không xen vào vậy chẳng lẽ để người khác xen vào! ''
Phượng Cửu Ca giống như một con mèo bị sờ lông ngược, lập tức xù lông, trừng mắt phản bác trở về. Nhìn thẳng ý cười thanh đạm bên khóe miệng Vân Ngạo Thiên, mới bỗng dưng không còn một tia khí, ánh mắt bay sang một bên, vuốt đầu xoay người rời đi
"Ta bảo người ta mang bữa sáng tới, ăn xong theo ta trở về gặp phụ mẫu.”
Đô thành là trung tâm của Nam Tĩnh Phượng gia Cảnh Dương thành, nhưng mà cả phủ cũng không có ở trong thành, mà là ở trên đỉnh Tiên Đỉnh ngoại thành.
Một hàng thang mây kia lay động, thẳng lên trời, mỗi lần người tới, hoặc là tự chuẩn bị phi cầm, hoặc là Phượng gia cũng sẽ phái phi lang đến nghênh đón.
Phượng gia đại tiểu thư mang đại cô gia trở về nhà mẹ đẻ, tự nhiên là lễ ngộ khá cao, sáng sớm đã có người ở dưới chân núi chờ đợi, toàn bộ hành trình đưa đón.
Phượng Cửu Ca đi theo phía sau thấy vậy, chậc chậc lắc đầu: "Ta dẫn cô gia về nhà, đãi ngộ khác biệt này sao lại lớn như vậy? ”
Vân Ngạo Thiên nhướng mày, thanh âm trong vắng lạnh lùng, một thân khí phách nghiêng nghiêng: "Có cái gì thật hiếm lạ, nếu ngươi muốn những thứ này, ta cho ngươi là được.” ( bởi vì hai anh chị vẫn chưa yêu đương nên mình vẫn chưa đổi cách xưng hô)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.