Sau khi tỉnh lại, Thẩm Gia Bích phát hiện ra mình đang trong phòng của Đại Y Thiến, tay chân đều bị trói, miệng bị bịt bởi một mảnh vải.
Đại Y Thiến cười âm trầm một tiếng.
"Thẩm Gia Bích, là cô ép tôi, ở đây đến khi chúng tôi lấy được tài sản, lúc này làm phiên cô chịu oan ức một chút."
"A —— A ——"
"Cô có biết vì sao cô có tiền có địa vị mà vẫn luôn nằm trong tay tôi không?" Đại Y Thiến vỗ vỗ lên mặt Thẩm Gia Bích: "Bởi vì cô không để người ta vào trong mắt! Coi mình lúc nào cũng cao cao tại thượng... Cô là đồ vô dụng, vô dụng!"
Thẩm Gia Bích không nói được, hu hu hai tiếng, chỉ có thể giận dữ trừng mắt nhìn Đại Y Thiến.
...
Lục Tử Hành sáng sớm nhận được điện thoại của mẹ ruột Thẩm Gia Bích, nói muốn anh tới tìm mình, có chuyện quan trọng muốn cùng nhau thương lượng. Lục Tử Hành vội vã chạy tới, nhưng không thấy người đâu.
Trong phòng trống rỗng, hỏi người giúp việc Thẩm Gia Bích đi đâu, người giúp việc đáp:
"Phu nhân buổi sáng tâm trạng vô cùng hưng phấn, chỉ nói là đi dạo trong hoa viên, sau đó..."
"Phu nhân đi tìm mẹ con Đại Y Thiến, Tử Hành thiếu gia, tôi buổi sáng trong hoa viên cắt hoa nghe thấy phu nhân nói, phu nhân bảo cậu lên thư phòng chờ bà, bà lập tức trở về, có tin tức tốt muốn nói cho thiếu gia biết."
Lục Tử Hành gật đầu, suy nghĩ, tới thượng thư phòng. Nhưng ngồi chờ một lúc lâu cũng không thấy Thẩm Gia Bích trở về. Gọi điện thoại mấy lần vẫn không có người nghe, đành phải cúp máy.
Tình huống này, không thích hợp!
Lục Tử Hành trầm tư, chợt thấy máy tính đang mở. Di di chuột, máy tính hiện ra mấy bức
ảnh cũ kĩ. Trong ảnh chụp hai người, người đàn ông anh chưa từng gặp, người phụ nữ... Lục Tử Hành liếc mắt một cái liền nhận ra là Đại Y Thiến!
Lục Tử Hành lập tức phát hiện ra điểm kì quái, lập tức tiếp tục tìm hiểu.
Thì ra, nhưng sao lại thế này....
Hỏng rồi! Mẹ vẫn chưa trở về, có phải xảy chuyện gì rồi không...
Lục Tử Hành lao mình xuống lầu, vừa chạy vừa gọi điện thoại cho Tiếu Hoành, hỏi chỗ ở của Đại Y Thiến. Tiếu Hoành đối với sự dụ dỗ của Tử Hành có hơi chút do dự, nói đáp án.
Lục Tử Hành mang theo Lý Trường An tới chỗ ở của Đại Y Thiến.
Lúc này Đại Y Thiến đang kể lại bí mật thân thế thật sự của mình cho Tiếu Thiên Cần. Tiếu Thiên Cần bàng hoàng không nói lên lời. Hắn ta vẫn cho mình là cháu trai chính thống của Tiếu gia, là người thừa kế tài sản Tiếu gia, trong người chảy huyết thống cao quý. Không ngờ thân phận mình lại thế này!
"Thiên Cần!"
Tiếu Thiên Cần mở to mắt rống to: "Mẹ đừng kéo con! Con không phải con trai lão nông dân, con là cháu chính thống của Tiếu gia phú quý, là con của Tiếu Hoành!"
"Thiên Cần, đó không phải là điều quan trọng, chúng ta tiền tài tới tay, còn quan tâm cái gì mà máu mủ huyết thống hay không huyết thống gì đó, chúng ta chính là chủ nhân."
Đại Y Thiến đang khuyên con trai. Bỗng nhiên nghe tiếng đập cửa!
"Đủng, đùng, đùng ——"
Ai?!
Hai mẹ con đang kích động lập tức an tĩnh lại, nhìn vào phòng ngủ đang khép hờ.
Không ổn! Trầm Gia Bích vẫn còn trong phòng ngủ chưa mang đi!
"Mẹ ra xem."
Đại Y Thiến ra ngoài, vừa nhìn ra ngoài cửa, vừa vặn thấy Lục Tử Hành đang đứng đó, vẻ mặt nghiêm trọng lẫn nghiêm nghị, sợ tới mức tay chân luống cuống.
"Là Lục Tử Hành! Mau, chúng ta nhanh chóng đem Thẩm Gia Bích giấu cho kỹ, không thể
để nó phát hiện."
Đại Y Thiến đem Thẩm Gia Bích đã bị trói cẩn thận, kéo vào tủ quần áo, chính mình cũng chui vào, tự mình trông coi tránh cho Thẩm Gia Bích gây lộn xộn. Tủ quần áo rất lớn, hai người trốn vào không có gì khác thường, nhìn qua căn bản không nhận ra.
Tiếu Thiên Cần trước khi mở cửa đã gọi điện thoại cho người giúp việc của Tiếu lão gia...
Qua một lúc lâu, cánh cửa mở ra. Lục Tử Hành không nói một câu, xông vào nhìn chung quanh không thấy bóng dáng Thẩm Gia Bích.
"Lục Tử Hành, đây là lễ phép của anh sao? Xông vào nhà người khác không khác gì kẻ trộm tìm lung tung."
Lục Tử Hành mặc kệ Tiếu Thiên Cần kì quái, túm cổ áo hắn: "Dì Bích ở đâu?"
"Cái gì dì Bích, à, mẹ anh nha, không biết, nơi này cũng không phải Tiếu gia, anh tìm bà ấy không nên tới nơi này."
Tiếu Thiên Cần trúng một đấm, Lục Tử Hành xông vào mấy căn phòng tìm kiếm, không có dấu vết để lại, trong tủ quần áo, rương hòm cũng không thể buông tha.
"Nếu anh còn không đi tôi lập tức báo cảnh sát! Tự ý xông vào nhà dân, ra tay đả thương người!" Tiếu Thiên Cần uy hiếp.
Lục Tử Hành đang muốn giáo huấn hắn, bỗng nhiên nhận được điện thoại —— Tiếu lão gia đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngã cầu thang, đang trên đường đi cấp cứu, bảo anh lập tức tới bệnh viện.
Lục Tử Hành khẩn trương, chỉ có thể rời đi.
Tiếu Thiên Cần thở phào một cái, may mắn hắn trong cái khó ló cái khôn. Nhưng mà thủ hạ của hắn ra tay cũng ngoan độc, thế mà lại để đến mức đưa đi bệnh viện, nói không chừng lúc này lão già kia đã đi đời nhà ma.
Tiếu Thiên Cần nhanh chóng đi tới tủ quần áo, kéo mẹ ruột Đại Y Thiến ra ngoài.
Đại Y Thiến vẻ mặt trắng xanh, hoảng sợ thất thần ngu ngơ.
"Mẹ, làm sao vậy?" Tiếu Thiên Cần hỏi. Trong ngăn tủ không có chút động tĩnh, dù bị nhét
giẻ vào miệng, trong lỗ mũi sẽ vẫn thở hừ hừ....
Tiếu Thiên Cần vội vàng mở toang tủ quần áo, Thẩm Gia Bích lập tức lăn ra, nằm trên mặt
đất không động đấy.
"Thiên Cần, vừa lúc nãy Lục Tử Hành tìm tới, Thẩm Gia Bích ô ô hừ hừ, mẹ nhất thời nóng này đều bịt kín miệng mũi bà ta, không nghĩ tới bà ta liền chết! Thiên Cần, làm sao bây giờ!? Làm sao bây giờ!?" Đại Y Thiến hoang mang lo sợ, Tiếu Thiên Cần cũng kinh hoàng.
"Làm sao bây giờ? Còn có thể làm sao... Mẹ, chúng ta lúc này đã không còn đường lui...
Thắng còn có cơ hội không để việc này bại lộ, còn nếu thua, thì không phải đơn giản là bị đuổi ra khỏi nhà..." Ánh mắt Tiếu Thiên Cần lúc này tràn ngập điên cuồng cùng âm trầm.
Lúc này, chỉ có thể được ăn cả ngã về không!
Lục Tử Hành chạy tới bệnh viện, Tiếu lão gia đang trong phòng cấp cứu, một lát sau Tiếu Thiên Cần cũng đi tới.
Rất kỳ lạ, người chăm sóc Tiếu lão gia họ Trương kia không thấy đâu nữa!
Lục Tử Hành lập tức báo cảnh sát. Chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy. Làm sao có thể trùng hợp như vậy, Thẩm Gia Bích mất tích đồng thời nhận được tin tức Tiếu lão gia xảy ra chuyện.
Lục Tử Hành ôm cánh tay, suy nghĩ vài giây, thấy Tiếu Thiên Cần ở nơi này "sốt ruột" "lo lắng" đi qua đi lại.
Bỗng nhiên, hình như hiểu ra chuyện gì đó.
Trùng hợp như vậy, nhất định có người an bài! Anh tới nơi ở của Đại Y Thiến lập tức nhận được thông báo Tiếu lão gia xảy ra chuyện. Mà hai chuyện này... Rất có thể liên quan đến hai mẹ con Tiếu Thiên Cần!
Nguy rồi, không phải là Tiếu Thiên Cần dùng chiêu điệu hổ ly sơn, hại cho Tiếu lão gia xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến anh phải rời đi! Dì Bích lúc đó nhất định ở trong phòng!
"Tử Hành, còn chạy đi đâu? Ông nội còn đang cấp cứu, con không được đi." Tiếu Hoành giữ chặt tay hắn.
"Đi cứu vợ của ông!" Lục Tử Hành rút cánh tay khỏi Tiếu Hoành: "Ông xem máy tính trong thư phòng sẽ hiểu."
Lục Tử Hoành bỏ lại những lời này, lập tức rời đi. Tiếu Thiên Cần nghe thấy câu kia, trong lòng bất an! Thư phòng, máy tính trong thư phòng có chuyện gì?!
Tiếu Thiên Cần lấy lý do phải về nhà gấp một chuyến, Tiếu Hoành thấy hắn có vẻ khác thường không cho hắn rời đi.
Chờ cho tới khi Lục Tử Hành chạy tới nhà của Đại Y Thiến bảo Lý Trường An mở khóa cửa, trong nhà trống rỗng, không có người, cái gì cũng không lưu lại.
Lục Tử Hành nhắm mắt, cẩn thận ngửi mùi nước hoa nhàn nhạt trong không khí....
Mẹ đẻ Thẩm Gia Bích của anh nhất định đã tới đây!
Thẩm Gia Bích mất tích, Tiếu lão gia ngã từ trên cầu thang rơi xuống, làm cho thần kinh rơi vào hoảng hốt, không nhận ra ai với ai. Tiếu Hoành mấy ngày nay vẫn liên tục chăm sóc cha mình, có chút cảm xúc. Tiếu lão gia ai cũng không nhớ được, chỉ nhớ rõ đứa con trai này của mình, về sở tích, thói quen, cái gì cũng rất rành mạch.
"Cha..." Tiếu Hoành kêu một tiếng, hình như tỉnh ngộ ra gì đó.
Tiếu lão gia thần trí không còn tỉnh táo, không có nghe lọt lỗ tai.
****
"Đại tiểu thư, một người anh em tôi phát hiện ra tung tích của Chu Tĩnh Nhã." A Hổ nói với Hứa Mạt.
"Cô ta ở đâu?"
"Hình như ở thành phố S, cũng không biết có phải người anh em của tôi nhìn nhầm hay không, cậu ấy chưa gặp qua Chu Tĩnh Nhã, chỉ là cảm thấy người ấy rất giống người trong bức ảnh, cũng không có khẳng định trăm phần trăm là cô ta."
"Ừ... Tôi đã biết..." Hứa Mạt trầm tư một lát: "Đi, tới thành phố S tìm hiểu hiểu cẩn thận một chuyến, Chu Tĩnh Nhã không phải người buông tha thù hận dễ dàng như vậy."
"Vâng."
Quả thật, Chu Tĩnh Nhã không có dễ dàng buông tha thù hận! Bây giờ, Chu Tĩnh Nhã đang ở trong thành phố S, ở cùng một chỗ với Tiếu Thiên Cần.
"A, Nhã Nhã, tôi từng nổi lên ý định với cô. Trước tới nay cô đối với tôi luôn là khinh thường, không thèm ngó tới, không thèm đặt trong mắt, cô khẳng định không biết, tôi muốn ngày này đã bao lâu" Tiếu Thiên Cần ngả ngớn vuốt má Chu Tĩnh Nhã.
"Đừng có ghê tởm như vậy!" Chu Tĩnh Nhã hất tay Tiếu Thiên Cần ra.
"Ghê tởm! Ha ha ha, Chu Tĩnh Nhã, cô hiện tại cảm thấy mình còn có tư cách cảm thấy ghê tởm tôi sao?"
Tiếu Thiên Cần nắm lấy cằm Chu Tĩnh Nhã: "Cô đến tìm tôi, không phải lấy lòng tôi sao? Chỉ có tôi mới đủ khả năng có thể giúp cô báo thù, chỉ có tôi... Là kẻ thù với Lục Tử Hành và Hứa Mạt, không có tôi, sao cô có thể báo được thù, ha ha ha ha!"
Chu Tĩnh Nhã trừng mắt. Đúng vậy, hắn nói không sai.
Tiếu Thiên Cần đột nhiên sờ lên ngực Chu Tĩnh Nhã, Chu Tĩnh Nhã giận dữ, vung tay định bạt tai hắn ta, lại bị Tiếu Thiên Cần giữ lấy cổ tai, đau muốn rụng rời.
"Lúc này! Hầu hạ tôi!" Tiếu Thiên Cần cắn răng uy hiếp, trong mắt hắn, tất cả đều là lửa dục vọng cùng hung tàn: "Hầu hạ tôi thư thái, tôi giúp cô báo thù Lục Tử Hành và Hứa Mạt!"
Trong mắt Chu Tĩnh Nhã tràn ngập lửa giận, nhìn hắn chằm chằm, nhưng vẫn cởi quần áo. Chu Thanh Dự gọi điện thoại tới, Chu Tĩnh Nhã nhìn thấy, ấn nút tắt máy. Mấy ngày nay Chu Thanh Dự tìm chị gái đến điên rồi.
Tiếu Thiên Cần lập tức tiến vào trạng thái thư thái, rên hừ hừ, Chu Tĩnh Nhã vẻ mặt chết lặng, cầm di động lên, gửi một tin nhắn cho Chu Thanh Dự —— "Đừng lo lắng, chị đều ổn, qua việc này sẽ trở về nhà. Đừng tìm chị."
Vừa xoa bóp, vừa gửi tin nhắn, di động đã bị Tiếu Thiên Cần thô lỗ đoạt đi, đùng một tiếng ném vỡ trên mặt sàn, nát vụn.
"Chuyên tâm làm việc cho tôi!"
Chu Tĩnh Nhã trong cơn giận dữ không thể không nghe theo. Chu Tĩnh Nhã mãnh liệt ngồi
dậy, ở trên người Tiếu Thiên Cần cắn xé, trên lưng Tiếu Thiên Cần lộ ra vết máu...
Trận tra tấn này rốt cục cũng xong rồi. Chu Tĩnh Nhã không có bất kì cảm giác sung sướng vui vẻ, Chu Tĩnh Nhã nhớ lại Sở Nam, nhớ lại những ngày đã qua, người từng yêu cô ta đến tẩu hỏa nhập ma nhất trong những người đàn ông yêu cô ta...
Bây giờ nghĩ đến bọn họ, bọn họ cũng không phải kém như vậy. Chu Tĩnh Nhã mặt không cảm giác nhặt di động nát vụn lên, trong mắt đã ươn ướt.
Có một chút muốn về nhà. Nhưng căn nhà đó, cô ta làm sao có thể quay về. Cô ta là nỗi sỉ
nhục, là bẩn thỉu, trở về chỉ có thể nhận những chỉ trỏ bàn tán của người ta...
Hứa Mạt, tất cả do Hứa Mạt, nếu trên thế giới này... Không có Hứa Mạt, thật tốt biết bao...