Nửa Đời Phù Hoa

Chương 30: Cảm động




<code> Tiếp tục đánh giá xung quanh, lúc này đây Phù Hoa xác định chính xác là bản thân đang nằm ở trên giường của Tứ gia nha. Nhìn đèn đã được thắp lên ở xung quanh, nàng biết lúc này trời đã tối rồi. Nhớ lại lúc trước khi ngất xỉu hình như là nàng ngã ra đất mà nhỉ. Vậy ai đưa nàng lên đây, không phải là Tứ gia chứ? Dận Chân nghe thấy tiếng động ở trong phòng ngủ, chàng buông chiếc bút lông trong tay xuống.Đứng dậy nhanh chóng bước về phía trong phòng ngủ. Đến nơi thì chàng thấy nàng đã tỉnh đang nằm trên giường suy tư chuyện gì đó. Chàng tiến đến ngồi ở cạnh giường hỏi: </code>" Nàng cảm thấy trong người thế nào rồi."<code> Nghe thấy giọng trầm nhưng ấm áp của Tứ gia,Phù Hoa tỉnh dậy khỏi mớ suy nghĩ của mình Định lên tiếng trả lời thì thấy bản thân không phát ra được tiếng nào. Thêm vào đó là cổ họng ngày càng đau rát. Phù Hoa quay đầu nhìn về Tứ gia chỉ về phía họng mình ra hiệu bản thân không nói được. Dận Chân thấy Phù Hoa nhìn mình bằng ánh mắt long lanh, lại thấy nàng cố gắng mở miệng nhưng không thể nói được lời nào hết. Lúc này chàng lo lắng vô cùng. Cố gắng trấn an nàng bằng giọng nói của mình. </code>" Nàng yên tâm, không sao hết để ta gọi đại phu đến.Nhất định sẽ chữa khỏi cho nàng. "<code> Nghe thấy giọng nói ân cần trấn an của Dận Chân, nàng thấy lòng mình ấm áp hơn bao giờ hết. Biết rõ tình hình của bản thân mấy ngày nữa sẽ nói được bình thường nhưng nhìn người đàn ông trước mặt mà xem. Chàng ấy lại nhẹ nhàng an ủi nàng. Trước giờ không ai đối xử với nàng như vậy ngoại trừ ba mẹ và viện trưởng. Kể cả Chu Thanh người yêu kiếp của nàng cũng chưa từng làm điều đó. Nhìn chàng luống cuống vừa dỗ dành vừa gọi người kêu đại phu tới. Làm nàng rất hạnh phúc. Nhưng nhiều hơn đó là lo lắng. Nàng hạnh phúc vì sự quan tâm của chàng.Nhưng Phù Hoa nàng lấy đâu ra phúc phần để hưởng điều đó. Thân phận nàng hiện tại không hề xứng với chàng. Phải làm sao đây? Trong những suy nghĩ phức tạp của hai con người trong phòng thì Ngô đại phu đã chấm dứt bầu không khí đó. Ngô đại phu tiến đến hành lễ với Dận Chân sau đó tiến đến bắt mạch cho nàng. Sau đó yêu cầu nàng mở miệng để kiểm tra cổ họng. Kiểm tra xong ông quay qua bẩm báo với Tứ gia: </code>" Bẩm Tứ gia, thần vừa kiểm tra cho Phù Hoa cô nương rồi ạ. Triệu chứng của dị ứng đã thuyên giảm, còn việc nàng không nói được là do tổn thương của dị ứng. Không có gì nguy hiểm ạ."
" Vậy bao giờ thì nàng nói được. Hơn nữa nó có ảnh hưởng gì đến giọng nói sau này của nàng không. Nàng có còn hát được nữa không."
" Bẩm gia, chỉ cần Phù Hoa cô nương uống viên dược hoàn này sau đó nghỉ ngơi không nói trong ba ngày là sẽ khỏi hẳn không hề có ảnh hưởng gì hết ạ."<code> Dận Chân nhanh chóng nhận lấy viên dược hoàn Ngô đại phu đưa đưa đến bên miệng cho nàng. Sau đó lại chu đáo rót một chén nước cho nàng nữa. Nhìn nàng nhăn mặt vì viên thuốc đắng, chàng ra lệnh cho Tiểu Thuận Tử đi lấy một ít mứt ngọt mang đến. Phù Hoa nhìn con người bình thường lạnh lùng uy nghiêm nay lại hạ mình ân cần chăm sóc nàng như vậy. Nàng thấy con tim mình đập liên hồi. Những dòng nước ấm áp chảy trong lòng nàng. Còn ngọt hơn cả miếng mứt mà chàng mới đưa đến nữa. Nó ngọt rất ngọt. Đêm hôm đó chàng để cho nàng nằm trên giường của mình nghỉ ngơi còn bản thân thì quay về bàn tiếp tục xử lí công vụ cả đêm. Nhìn nàng ngủ nhưng không được ngon giấc, chàng liên tục đến kiểm tra rồi lại chăm sóc nàng cả đêm. Tính ra Dận Chân và nàng hoà nhau rồi ấy nhỉ.Mỗi người đều từng thức suốt đêm để chăm sóc cho người còn lại. Hôm nay nàng rất vui. Mặc dù bị dị ứng rất đau rất khó chịu nhưng nàng lại thấy được một Dận Chân dịu dàng chăm sóc mình. Điều đó khiến nàng rất mãn nguyện. Nàng ước gì ngày hôm nay có thể kéo dài mãi. Nhưng nàng lại không thể ích kỉ như thế được. Ngày mai mọi thứ sẽ lại quay về như lúc ban đầu thôi. Vậy thì để nàng tận hưởng nốt ngày hôm nay đã. Nàng muốn thức suốt đêm để giữ mãi cảm giác này nhưng sự mệt mỏi và cơn buồn ngủ đã đánh bại nàng. Nàng chìm vào giấc ngủ từ bao giờ nhưng Dận Chân thì vẫn ngồi ở bàn xử lí công vụ.</code>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.