Chỉ có mấy phút, tuyết đã rơi dày đặc.
Lưu Phân tới đưa dù cho Châu Ngư, không biết bà ấy đã đứng ở đầu đường bao lâu, hai tay lạnh cóng, Châu Ngư đi qua cùng bà ấy về nhà.
Hai mẹ con che dù đi ở phía trước, Trình Ngộ Chu nhìn từ xa, thấy Châu Ngư lặng lẽ quay đầu lại.
Tuyết rơi buổi tối những khu gần đây càng yên tĩnh hơn, trên đèn đường ngay chỗ rẽ có một tấm biển, viết thôn nhà họ Châu, trước đây anh không nhìn kỹ, hóa ra nơi này tên là thôn nhà họ Châu.
Lưu Phân hỏi Châu Ngư có ăn gì không, Châu Ngư nói không đói, bà bèn về phòng ngủ chuẩn bị nghỉ ngơi.
Châu Ngư đợi Lưu Phân đánh răng rửa mặt xong cầm lấy dù nhẹ nhàng mở cửa, từ con đường trước nhà chạy về phía trước, quẹo qua chỗ rẽ đã nhìn thấy Trình Ngộ Chu đứng bên đèn đường, lúc có lúc không mà giẫm lên tuyết.
Anh chưa nói anh sẽ đi theo qua đây, cô cũng chưa nói cô vẫn có thể từ trong nhà chạy ra.
Ngay cả chính cô cũng không thể xác định được sự ăn ý này bắt đầu từ lúc nào, hệt như rất nhiều lần ở trong lớp rõ ràng chưa ai nói gì, chỉ là ở trong nhóm người ánh mắt nhìn nhau một giây, cô đã biết sau khi tan học anh sẽ đợi ở tiệm tạp hóa.
Anh vẫn chưa phát hiện ra cô.
Đèn đường ở rìa ngoài, Châu Ngư thả chậm bước chân, đi dọc theo lề đường.
Châu Ngư vốn muốn dọa Trình Ngộ Chu, Trình Ngộ Chu đã sớm nhìn thấy cái bóng của cô, đợi đến khi cô tới gần thì bất thình lình xoay người, trái lại cô là người bị giật mình.
Trình Ngộ Chu phản ứng nhanh, nắm lấy tay cô.
Advertisement
“Không phải to gan lắm sao? Đêm hôm khuya khoắt cũng dám một mình đến quán bar đón đàn ông say rượu.”
Không chỉ là uống say.
“Còn đưa về nhà.”
Cũng không biết là dìu hay ôm.
“Còn ở lại rất lâu.”
Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng.
“Lạnh quá.” Châu Ngư lúc này không quan tâm xem nét mặt của anh như thế nào, vừa rồi cô nặn một quả cầu tuyết, vốn dĩ là định trêu anh, lại bị dọa đến nỗi rớt vào bên trong cổ áo của chính mình.
Trình Ngộ Chu kéo dây kéo áo khoác của cô ra, cũng không nhìn thấy quả cầu tuyết, “Rớt ở đâu rồi?”
“Trong áo.”
Anh không hề nghĩ ngợi, tay đã duỗi vào trong áo của cô, tìm thấy quả cầu tuyết đó mới ý thức được mình đang làm gì.
Châu Ngư kéo áo giũ giũ, mảnh tuyết vụn rớt ra ngoài.
Chiếc dù cũng nằm ngang trên đường, bị gió thổi bay xa, một tay vẫn bị anh nắm lấy, cô cũng không đi nhặt.
“Cậu đừng nghe Đường Thiến nói bậy, hôm đó báo danh nhập học, mãi đến tận tối Ngôn Từ cũng không đến trường, mình mới đi tìm anh ta, cũng không ở chung một phòng, mình chỉ giúp anh ta đun ấm nước, những chuyện khác đều không có.”
Hôm đó sau khi Châu Ngư rời khỏi nhà Ngôn Từ mới cảm thấy sợ hãi, thật ra trong huyện đã từng xảy ra chuyện này, cuối cùng chẳng giải quyết được gì, thủ phạm không bị trừng phạt, người bị hại trái lại luôn bị chỉ trỏ.
Nhưng sau đó lại nghĩ, Ngôn Từ không giống với bọn họ, bất luận là trước đây hay bây giờ, đều không giống.
Nếu như lựa chọn lại lần nữa, cô vẫn sẽ đi.
“Sao cậu không nói gì?”
Ngón tay mảnh khảnh của cô cong lên cào nhẹ vào lòng bàn tay, Trình Ngộ Chu dịu giọng nói, “Lời nói ra đều là nói lẫy, một mình mình giận là được rồi, không thể để cậu cũng giận.”
Có yếu tố không vui, nhưng cũng không hoàn toàn.
Khi một người có độ nguy hiểm rất lớn mà vẫn có thể bất chấp tất cả ở bên cạnh đối phương thì không đơn thuần chỉ là tin cậy.
Giữa cô và Ngôn Từ có một quãng thời gian dài đằng đẵng anh chưa từng tham gia vào, trước lúc này, anh hoàn toàn chẳng biết gì cả.
“Mình không giận.” Châu Ngư khẽ giải thích, “Hôm đó không phải cố ý lừa cậu với Trình Diên Thanh đâu, với lại còn có người khác, mình không biết nói thế nào.”
“Đã hiểu.” Trình Ngộ Chu kéo chiếc mũ áo khoác của Châu Ngư đội lên cho cô, “Tuyết rơi lớn rồi, đi về đi.”
“Vậy còn cậu?”
Anh cố tình nói, “Mình không về nhà, tìm một chỗ uống trà sữa.”
Giây tiếp theo Châu Ngư đã nắm chặt tay anh, anh thuận thế lùi về nửa bước, cô chưa kịp nói gì thì anh đột nhiên khom lưng tiến lại gần.
Yết hầu chạm vào xương quai xanh lộ ra của cô trước, sau đó mới hơi cúi đầu xuống.
Tuyết rơi trên cổ cô, một số tan thành nước, một số vẫn còn là tuyết.
Advertisement
Lớp lông tơ trên mũ cô phẩy qua má hơi nhột, tiếng hít thở ở ngay bên tai, anh có thể nghe ra có sự ngừng lại.
Thật sự nếu không cắn một cái, cô sẽ chạy mất.
Nhưng anh đã ở ngoài gió lạnh rất lâu, môi cũng lạnh cóng, chỉ đưa đầu lưỡi ấm nóng ra liếm một cái, không để lại bất cứ dấu vết gì trên da.
Chỗ này là vị trí vết đỏ buổi tối hôm nhập học đó cô bị cằm Ngôn Từ đè mà thành.
Cổ nằm gần não, không chỉ chứa nhiều dây thần kinh, mà da cũng là nơi mỏng nhất cơ thể, hơn nữa mạch máu còn nằm rất gần bề mặt.
‘Không để lại bất cứ dấu vết gì’ chỉ là anh nghĩ vậy.
Châu Ngư có thể cảm nhận được rõ rệt chút cảm giác ươn ướt ngay bên dưới tai, cùng với số lần yết hầu anh nhấp nhô lên xuống trên xương quai xanh của cô.
“Tiếc thật, mùa này không có muỗi.”
…
Trình Vãn Nguyệt nghe thấy tiếng đàn ghi-ta trong phòng Trình Ngộ Chu đã biết ngay anh đang có ý đồ gì, hôm Tết Dương lịch trường học sẽ cho nghỉ một ngày, ban đầu Trình Quốc An nói buổi tối ăn liên hoan, bị Trình Ngộ Chu nói hai ba câu đã đổi thời gian thành buổi trưa.
Anh từng chơi trong ban nhạc, Trình Vãn Nguyệt còn từng nhìn thấy bọn họ ở biểu diễn trên phố.
Trình Vãn Nguyệt và Trình Diên Thanh là sinh đôi khác trứng, gen nhà họ Trình mạnh, mặt mày ba anh em ít nhiều gì cũng có chỗ giống nhau, mặc dù gương mặt Trình Ngộ Chu cô ấy sớm đã nhìn phát chán, nhưng cũng không thể không thừa nhận lúc anh nghiêm túc vẫn là rất quyến rũ.
Trình Ngộ Chu chỉ bớt thời gian nhìn cô ấy một cái, “Để xuống trước đi, bây giờ anh không đói.”
Trình Vãn Nguyệt đặt đĩa lên bàn, sáp lại gần, “Anh, anh van xin em đi, em sẽ nói cho anh Ngư thích bài nào nhất.”
“Khỏi cần em.”
“Đừng nói sớm quá, thiên thời địa lợi nhân hoà mới có thể trồng sung ra vả (*), mặc dù Ngư đều rất thích, nhưng nhất định có bài thích nhất nhất nhất, hai người mới quen biết được bao lâu chứ, em với cậu ấy thì từ tiểu học đã chơi với nhau rồi, không tin anh thử đoán xem, chắc chắn đoán sai.”
(*) Trồng sung ra vả: Kết quả công việc thu được hơn công sức bỏ ra hoặc dự định ban đầu.
Trình Ngộ Chu phối hợp, “《 Ngày nắng 》?”
“Sao anh biết!” Trình Vãn Nguyệt đột nhiên đứng lên, hai tay chống nạnh, “Wow, em biết ngay anh sẽ không yên phận như thế mà.”
Cô ấy đi ra ngoài không đóng cửa, cố ý để Trình Ngộ Chu nghe thấy, “Nội ơi, anh cháu có đính hôn từ bé không ạ?”
Tiền Thục cười nói, “Nó có phải sinh ra ở Bạch Thành đâu, có thể đính ước với con gái nhà ai chứ.”
“Bà nghĩ kỹ lại xem.”
Bà ngẫm nghĩ, “À, nếu mấy lời nói đùa ngoài miệng của thím cháu cũng tính, vậy đúng thật là có.”
Trình Vãn Nguyệt lập tức hưng phấn, “Ai ai ai? Là ai?”
“Chính là em gái của ngôi sao đầu tiên trong huyện chúng ta, Tần Doãn đấy, mẹ của Tần Doãn và thím cháu hồi trẻ là bạn thân, khoảng thời gian mang thai đều khám thai chung một bệnh viện.”
Trình Ngộ Chu, “…”
Trình Vãn Nguyệt, “…”
Bà lại nói, “Nhưng lúc đó không biết là con trai hay con gái, thuận miệng nói đùa thôi, chắc là đã sớm quên mất rồi.”
“May thật.” Trình Vãn Nguyệt vỗ vỗ ngực, cô ấy không thích Tần Doãn.
Tiền Thục mới vừa chiên xong một đĩa sườn heo, bảo Trình Vãn Nguyệt mang qua cho Ngôn Từ.
Sau khi Ngôn Từ mở cửa lại là ánh mắt giả vờ lạnh lùng nhưng không giấu được sự thất vọng, lúc anh ta xoay người Trình Vãn Nguyệt bất đắc dĩ nhún vai.
Cửa phòng anh ta mở, trên bàn sách lộn xộn, có mấy quyển sách đang mở ra.
Tấm hình bên trong khung ảnh trước đây cô ấy đã thấy qua, là ba người nhà họ Ngôn và Châu Ngư ở trên sân thượng chụp, có một lần từng nghe anh ta nói tới, vốn là chụp ảnh gia đình, nhưng người chụp ảnh chụp luôn cả Châu Ngư đang ngồi trên ghế xích đu ở bên cạnh vào, sau đó trước khi in ảnh cũng không cắt Châu Ngư ở góc dưới bên trái đi.
Góc dưới bên trái tấm ảnh dấu vết xé nát rất rõ ràng, dán dán xé xé rất nhiều lần, ráp lại vào trong khung ảnh vẫn còn thiếu mất một mảnh.
“Lại ăn mì.” Trình Vãn Nguyệt đặt sườn heo lên bàn trà, ngồi xổm xuống chọc mèo, “Đến nhà bà nội ăn trưa không?”
Ngôn Từ đóng cửa phòng lại, “No rồi, không đi.”
“Thế buổi tối bọn em đến chỗ anh nhé.”
“Tùy.”
Trình Vãn Nguyệt tự lẩm bẩm, “Không biết Châu Ngư có tới được không, hình như bệnh của bà ngoại còn nghiêm trọng hơn trước.”
“Chuyện của cô ta khỏi cần nói cho anh.”
Bên ngoài tuyết đang rơi, ánh sáng trong phòng khách có hơi tối.
Ngôn Từ mới vừa thức dậy chưa bao lâu, tóc vẫn còn rối, ngủ đến bây giờ có lẽ đã chẳng còn tính khí gắt ngủ gì, nhưng ít nói hơn bình thường, ngày lễ ở Trung Quốc phần lớn đều là gia đình sum vầy bên nhau, mặc dù anh ta cũng có người thân, nhưng vì số tiền bồi thường lần tai nạn đó của bố mẹ anh ta mà cũng ầm ĩ khó coi.
“Thì tùy tiện nói thôi.” Trình Vãn Nguyệt luôn cảm thấy trong nhà quá yên tĩnh, bèn định ở lại thêm một lúc, “Trình Diên Thanh vẫn còn đang trên giường, anh ấy ăn cơm xong chắc chắn sẽ tới tìm anh.”
“Em về đi, anh muốn đi tắm.”
“Ban ngày tắm cái gì?”
“Buổi tối không tắm.”
“…Ồ, sườn heo nhớ ăn lúc còn nóng nhé, để nguội sẽ có hơi ngán.”
Trình Vãn Nguyệt mới vừa đi chưa được mười phút, chuông cửa lại vang lên, Ngôn Từ lấy lại tinh thần, đứng dậy đi mở cửa.
Đường Thiến ngoài cửa tươi cười với anh ta, “Ấy ấy ấy, có thể đừng tuyệt tình như thế không, tôi mạo hiểm tuyết lớn tới đây, ít nhiều gì cậu cũng để tôi đi vào trong sưởi ấm chứ.”
Hôm nay cô ta ăn mặc vẫn coi như là bình thường, hai tay bíu lấy cửa, Ngôn Từ vì không muốn chạm vào cô ta, mới không đẩy cô ta ra bên ngoài.
“Mẹ nó cô có thể đừng tới phiền tôi được không.”
“Rất là khó, tôi cũng chẳng muốn lúc nào cũng nhớ đến cậu, chi bằng… Cậu ngủ với tôi một lần đi, ăn vào miệng có thể sẽ không nhớ đến nữa. Chuyện ở 0719 nửa năm trước, tôi xin lỗi, không phải cậu cũng nếm được mùi vị rồi sao? Sao vẫn còn lạnh nhạt với tôi như vậy? Dù gì cậu với cô ấy cũng không thể ở bên nhau, thử với tôi đi, bảo đảm làm cho cậu sướng ngất trời luôn.”