Nước Sôi Lửa Bỏng

Chương 27: Ngọt ngào (2)




Giang Miểu túm chặt lấy dây an toàn, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm hàm râu rậm rạp kia. Tinh thần cô khá hoảng hốt.
Bạn đã bao giờ trải nghiệm cảm giác bức tường phòng thủ của bản thân bị tan thành mây khói trong tích tắc chưa?
Cô có rồi, chính là bây giờ đây.
Kỷ Viêm kiên nhẫn chờ cô, không thúc giục, cũng không nói nhiều. Tất cả lời muốn nói đều nằm nơi đáy mắt, từng gợn sóng dần dần mềm mại đi. Da thịt mỏng manh của cô tựa như được ngâm trong nước ấm, gương mặt hơi ửng hồng.
Giang Miểu hít một hơi rồi bỗng chốc buông tay ra, tay chân nhỏ nhắn bò qua chỗ ngăn cách. Người đàn ông tốt bụng vươn tay ra, dễ dàng ôm trọn eo cô khiến cả người cô lập tức ngã vào trong lòng anh.
Áo khoác anh có hơi lạnh khiến cô run rẩy khi chạm vào, nhưng khi áp sát vào thì hơi nóng như lửa đốt từ lồng ngực anh truyền đến cơ thể cô. Cô tham lam luyến tiếc sự ấm áp này, hai tay đặt ở sau cổ anh rồi thân mật ôm lấy.
Trời tối, con hẻm hẻo lánh, thưa thớt dân cư. 
Từng cơn gió mùa thu mát mẻ bên ngoài xe thổi những chiếc lá rơi trên mặt đất xoay vòng một cách vui vẻ. Trái lại, bầu không khí trong xe lại nóng hừng hực, yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ nặng nề của hai người.
Cô nhóc cúi đầu nhìn anh, thấy vẻ mặt sắc bén của anh dần trở nên ấm áp hơn. Giang Miểu to gan vươn tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt trên hàm dưới của người đàn ông.
Râu ria rậm rạp,không ngừng đâm chọc vào tâm trí người khác, xúc cảm rất kỳ lạ.
Cô mềm giọng nói: “Râu dài như này rồi mà còn không biết cạo.”
Người đàn ông nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang làm loạn đặt lên môi, hôn một cái lên lòng bàn tay ấy.
Chỉ trong một giây, lòng bàn tay nóng hổi của cô trở nên mềm nhũn.
Kỷ Viêm ngẩng đầu nhìn cô, trầm giọng giải thích: “Buổi chiều tôi mới vừa trở về đội, sợ trễ giờ tan học của em liền tắm rửa qua loa, không có thời gian sửa soạn.”
Cô nhìn đôi mắt mệt mỏi bị bao phủ bởi tơ máu đỏ thẫm, nghĩ rằng chắc anh cũng không được nghỉ ngơi. Cô đau lòng hỏi: “Anh có bị thương không?”
“Không có.”
Cô dừng một giây, nói: “Em không tin, em muốn kiểm tra.”
Anh nghiêm túc trả lời: “Được, nhưng không thể cởi ở đây được.”
Giang Miểu trợn tròn mắt, dường như không nghĩ rằng người như anh lại đi giở trò lưu manh.
Tầm mắt dịch từ hàm dưới xuống phía dưới, liếc đến cơ ngực cường tráng của anh đang chống đỡ lớp quần áo mỏng manh, hình dáng thật khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
Cô gái nhỏ vô thức nuốt nước miếng, Kỷ Viêm nhìn theo mắt cô rồi lại nhìn cô nhóc đang miệng đắng lưỡi khô nào đó. Ánh mắt đăm chiêu, anh nhếch môi, khẽ bật cười: “Muốn xem không?”
Người nào đó rời mắt đi, nghĩ một đằng nói một nẻo phủ nhận: “Không…”
Trong khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay nhỏ run rẩy được người đàn ông nắm lấy, vén chiếc áo khoác vướng bận lên, lòng bàn tay đột nhiên áp vào ngực anh. Tiếng tim đập mạnh mẽ xuyên qua da thịt truyền thẳng đến đáy lòng cô, hô hấp càng ngày càng nóng bỏng.
Cô như mất hồn mà nhìn anh. Không biết dây thần kinh mẫn cảm nào trong cơ thể đã bị thiêu đốt, cô cúi đầu hôn lên chóp mũi của anh.
Hôn xong cô lập tức hối hận. Gương mặt cô đỏ ửng, suy nghĩ muốn trốn về ghế phụ.
Cánh tay dài của anh ôm chặt lấy eo cô, không cho cô chạy thoát.
Giọng anh lười biếng: “Muốn chạy nữa à?”
Ngón tay Kỷ Viêm mơn trớn môi cô, ngón tay cái mờ ám vuốt ve cánh môi mềm mại, ánh mắt sâu thẳm: “Miểu Miểu, có muốn… thử không?”
Hơi thở cô như ngừng lại, đầu óc rối bời. Còn chưa biết phải trả lời thế nào thì cánh tay đang ôm eo cô đột nhiên siết chặt. Tay người đàn ông đặt ra sau gáy, hơi khống chế đầu cô. Anh di chuyển để điều chỉnh tư thế, sau đó cúi đầu, nhìn cô thật sâu rồi nhẹ nhàng hôn lên.
Môi anh nóng bỏng và mềm mại như được ngâm trong làn nước thạch trái cây, tan trong nước ấm.
Kỹ thuật hôn tuy không thành thạo nhưng lại vô cùng kiên nhẫn, không chút vội vàng mà chỉ chậm rãi thăm dò. Đầu lưỡi ướt át liếm môi dưới của cô, râu bên mép cọ xát khóe môi cô, cảm giác nhột nhột lướt qua.
Cô khó chịu, cau mày định lên tiếng. Những vừa mở miệng ra thì đầu lưỡi linh hoạt nóng bỏng đã chui vào, trêu đùa chiếc lưỡi hồng hào của cô.
Anh chuyên tâm hôn sâu, thỉnh thoảng nặng nề cắn lấy đầu lưỡi cô. Đầu óc cô nổ tung, vừa hôn vừa vụng về ôm cổ anh, để mặc anh mò mẫm như từng chút từng chút như muốn nuốt chửng lấy mình.
Hơi thở anh nặng nề, lồng ngực phập phồng. Bàn tay to luôn đứng đắn lúc này lại vô tình lướt trên lưng cô, với vào trong khe hở giữa quần yếm và phần eo, nhẹ nhàng xoa nắn vòng eo nhỏ nhắn của cô.
Vết chai trong lòng bàn tay anh vừa dày vừa cứng, cách lớp áo sơ mi mà cô vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó. Cô gái nhỏ mờ mịt vì nụ hôn này. Không biết áo sơ mi đã bị anh mở ra từ lúc nào, xúc cảm da thịt chạm nhau vô cùng chân thật.
Cô bị sờ đến ngứa ngáy tê dại, lẩm bẩm “Ưm”. Người đàn ông dừng lại, trán chạm trán thở hổn hển, tạm thời rời khỏi môi cô.
Đôi mắt cô ươn ướt, trơn bóng như một dòng nước trong. Cô nhỏ giọng cầu xin: “Kỷ Viêm…”
Trong ánh đèn mờ ảo, đôi mắt đỏ rực như dã thú của anh nhìn chằm chằm vào đôi môi hé mở đang dần trở nên đỏ ửng và ướt át bởi nụ hôn kia. Anh nặng nề liếm môi, giọng nói khàn khàn: “Anh còn muốn…”
Giang Miểu sững sờ một hồi, lời nói đến miệng chưa kịp thốt ra là đã bị người nào đó chặn lại.
Nụ hôn tiếp theo vô cùng mạnh mẽ. Cơ thể Kỷ Viêm cường tráng, cả người căng chặt. Cô nằm trong ngực anh thì coi như không thể chống trả, giống như con cá nhỏ bị đặt lên thớt.
Không gian bên trong xe rất lớn, ngay cả một người cao mét tám cũng có thể dễ dàng xoay người. Khi Giang Miều vất vả lắm mới tìm lại được chút ý thức trong cơn hỗn loạn thì cô đã sớm bị anh ấn lên chỗ ghế lái.
Ghế da được ngả ra đằng sau. Da ghế không đủ mềm, nằm lên cưng cứng không thoải mái chút nào.
Cô kháng cự, nhéo cánh tay vạm vỡ của anh nhưng mãi vẫn không dùng được lực. Cuối cùng cô đành từ bỏ, để mặc cơ thể mềm nhũn bắt đầu phối hợp với nụ hôn mang tính xâm chiếm của anh.
Sau khi vuốt ve vòng eo xong, bàn tay to lớn của anh dần dần trượt xuống chạm vào mép quần lót. Anh dừng lại hai giây rồi đột nhiên chui vào kẽ quần. Lúc đầu ngón tay chạm được phần mềm mại kia, người đàn ông liền nặng nề thở hổn hển.
Giang Miểu lập tức tỉnh táo lại, đáng lẽ cô phải kiên quyết mà đẩy anh ra. Nhưng anh đột nhiên rời khỏi môi cô, dọc theo đường cong mà hôn xuống, liếm láp cần cổ trắng nõn. Hàm râu cọ cọ vào xương quai xanh đẹp đẽ của cô, vừa đau vừa tê dại. Cảm giác kích thích nháy mắt xông thẳng lên đầu.
Cô gái nhỏ xấu hổ sắp khóc, cắn môi đáng thương nói: “Đừng mà anh…”
Động tác của anh lập tức dừng lại, rút bàn tay to lớn đang làm càn ra. Anh dời tầm mắt sang chỗ khác, chờ hơi thở gấp gáp từ từ khôi phục, anh mới cúi đầu nhìn cô nhóc mắt lấp lánh nước dưới thân.
Kỷ Viêm hôn lên cái trán nóng rực cô: “Xin lỗi, vừa rồi anh đã quên hết mọi thứ.”
Giang Miểu nhất thời không nói nên lời, bị anh ôm xoay người, trở lại tư thế ban đầu.
Hồi lâu sau cô cũng không lên tiếng, anh nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, cất giọng dỗ dành: “Em giận à?”
Cô suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.
Cô thật sự không tức giận. Nếu nói tức giận thì không bằng nói rằng cảm xúc mơ hồ tác động mạnh mẽ đến cô, khiến cô có chút hoảng hốt.
Người đàn ông cọ cọ chóp mũi cô, chân thành tha thiết xin lỗi: “Lần đầu tiên không được tốt lắm, nhưng về sau anh sẽ luyện tập nhiều hơn.”
Giang Miểu mím môi, không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Không biết anh có hiểu sai ba chữ “không tốt lắm” hay không. Vừa nãy cô bị hôn đến mức linh hồn suýt chút nữa thủng ra một lỗ.
Kỷ Viêm cẩn thận chỉnh lại quần áo cho cô. Cô nhóc ngoan ngoãn hưởng thụ phục vụ sau khi xong việc. Đúng lúc đó bụng cô kêu hai tiếng “Ọt ọt” thật to.
Cô che cái bụng xẹp lép lại, xấu hổ không biết nên làm thế nào.
Người đàn ông cười nói: “Đói bụng rồi?”
“À….”
”Em muốn ăn gì?”
Cô tự hỏi vài giây: “Đồ ăn vặt.”
Anh không phản đối mà chỉ hỏi cô: “Ăn đồ ăn vặt có no không?”
Cô nghiêm tục gật đầu: “Có nha.”
“Được.”
Đội trưởng Kỷ cười ôn nhu: “Anh đưa em đi siêu thị, em muốn mua bao nhiêu cũng được.”
Giang Miểu nhe răng cười vui vẻ, anh lấy điện thoại ra xem giờ, quả nhiên đã hơi muộn. Anh định ôm người trở về ghế phụ, nhưng cô lại quấn chặt cổ anh không buông. 
“Sao vậy?”
Cô gái cụp mắt nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng đè nén vài phần thấp thỏm: “Kỷ Viêm, chúng ta bây giờ… là gì?”
Người đàn ông im lặng vài giây. Anh ôm cô đặt người vào ghế rồi nghiêng người nhìn về phía cô, thấp giọng nói: “Anh không dễ dàng bắt đầu, cũng sẽ không tuỳ tiện kết thúc.”
“Cho nên… Giang Miểu, anh sẽ chịu trách nhiệm với em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.